Chương 1649: Ám môn đệ nhất nhân! (1)
Chương 1649: Ám môn đệ nhất nhân! (1)Chương 1649: Ám môn đệ nhất nhân! (1)
Bóng tối phủ xuống, một vầng trăng sáng chậm rãi nhô lên, treo trên trời cao, giống như khay ngọc.
Ngoài phòng Dương Diệp chỉ còn lại Cổ chân nhân và hai tỷ muội Phạm Mộng.
Hai tỷ muội Phạm Mộng vẻ mặt lo lắng, mấy lân muốn vào gọi Dương Diệp, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, bởi vì cổ chân nhân nói Dương Diệp lúc này đang tu luyện, có thể là đang ở vào thời khắc mấu chốt, vào lúc này không thể bị quấy rầy, bằng không, có thể sẽ kiếm củi ba năm thiệu một giờ.
Nhưng, Dương Diệp nếu vẫn không ra, vậy Cổ Kiếm trai sau này không phải sẽ trở thành trò cười ở Thanh châu ư.
Cổ chân nhân so với hai tỷ muội Phạm Mộng thì bình tĩnh hơn nhiều, ít nhất thì ngoài mặt là vậy.
Lúc này toàn bộ bắc giới có thể nói là cái nồi sôi trào, bởi vì hiện tại toàn bộ bắc giới đều đang nói Dương Diệp không dám lên Thanh Đạo môn, Cổ Kiếm trai sợ Thanh Đạo môn.
Ở bắc giới, vẫn có rất nhiều người sùng bái Dương Diệp, trong đó Có đệ tử Cổ Kiếm trai, còn có vô số Huyền giả tán tu, bởi vì Dương Diệp đủ ác, đủ bá đạo, còn đủ đảm lượng! Thanh Đạo môn ở Thanh châu truyền thừa mấy vạn năm, làm việc kiêu ngạo, bá đạo, tàn nhẫn cỡ nào? Hiện giờ tông môn này bị Dương Diệp tát vào mặt, không thể không nói, trong lòng vô số người vô cùng thống khoái, đặc biệt là đệ tử của Cổ Kiếm trai. Cái này gọi là một núi không thể có hai hổ, ở bắc giới chỉ có Cổ Kiếm trai và Thanh Đạo môn, bởi vậy, giữa Cổ Kiếm trai và Thanh Đạo môn luôn có va chạm, đệ tử hai bên thường xuyên tranh đấu!
Bởi vậy, khi biết được Dương Diệp một mình muốn lên Thanh Đạo môn khiêu chiến tất cả thiên tài của Thanh Đạo môn, toàn bộ đệ tử Cổ Kiếm trai lập tức tức nhiệt huyết sôi trào, có thể nói, Dương Diệp đã nổi gần bằng Kiếm Hoàng Lục Uyển Nhi của Cổ Kiếm trai.
Có sùng bái thì có khinh bỉ, có hi vọng thì có thất vọng.
Bởi vì Dương Diệp không xuất hiện ở Thanh Đạo môn, những người từng sùng bái Dương Diệp lập tức biến thành khinh bỉ và thất vọng. Theo bọn họ, đặc biệt ở trong mắt đệ tử Cổ Kiếm trai, người có thể chết, nhưng mặt mũi của Cổ Kiếm trai thì tuyệt đối không thể vứt bỏ.
Mà Dương Diệp lại lựa chọn trốn tránh, lựa chọn mất mặt.
Có rất nhiều đệ tử Cổ Kiếm trai tới Thanh Đạo môn, lần này, cho dù là cao tâng của Cổ Kiếm trai ra mặt cũng không cản được.
Người ta sống, rất nhiều lúc kỳ thật vì tranh một khẩu khí, tranh một tôn nghiêm, nếu đã không có khẩu khí, không có tôn nghiêm, vậy thì sống có ý nghĩa gì?
Thanh Đạo môn.
Lúc này ở chân núi Thanh Đạo môn càng lúc càng nhiều người, không chỉ ở chân núi, ở các ngọn núi chung quanh Thanh Đạo môn cũng đứng đây Huyền giả.
Mọi người tới đây, tất nhiên để xem Dương Diệp làm thế nào một mình khiêu chiến thiên tài thế hệ trẻ tuổi của Thanh Đạo môn.
Nhưng mà hiện tại, Dương Diệp lại ngay cả cái bóng cũng không thấy.
- Mẹ kiếp, uổng cho ta sùng bái hắn, không ngờ hắn là một con rùa rút đầu, hại lão tử ở đây chờ một ngày một đêm. Tức chết ta mài
- Ngươi mới một ngày một đêm đã kêu, ta chờ tới ba ngày ba đêm rồi, ba ngày ba đêm này ta ngay cả nhà xí cũng không dám đi, chỉ sợ bỏ lỡ phong thái tuyệt thế của Dương Diệp, không ngờ hắn lại là kẻ nhát gan. Thật là, không có bản sự đó thì đừng con mẹ nó mạnh miệng. Thế này chẳng phải cố ý chơi người ta saol
- Đúng vậy, ta ướt cả quân rồi, vậy mà hắn lại không tới. Thật đúng là khốn nạn.
- Ta đã nói rồi, Dương Diệp đó chỉ là nói miệng thôi, khiêu chiến các đệ tử của Thanh Đạo môn? Đừng nói hắn, cho dù là Kiếm Hoàng Lục Uyển Nhi của Cổ Kiếm trai cũng không làm được!
- Gấp cái gì, cách ba ngày không phải vẫn còn một canh giờ nữa sao? Nói không chừng vào giây phút cuối cùng hắn lại tới thì sao? Cao thủ đều thích chơi trò kích thích mà, chúng ta cứ chờ đi!
- Đến á? Lúc này còn chưa tới, ta thấy hắn là không dám tới đâu. Hôm nay tuyên bố ở đây, hắn hôm nay nếu tới, ta sẽ ăn cứt ngay tại chỗi
- Mau nhìn kìa, đệ tử Cổ Kiếm trai tới rồi!
Đúng lúc này, không biết ai hô một câu, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở chân trời mấy ngàn đạo kiếm quang lóe lên, những kiếm quang này giống như mưa sao băng lướt nhanh về phía bên Thanh Đạo môn. mấy ngàn đạo kiếm quang lướt tới, cho dù còn cách gần nghìn trượng, nhưng mọi người vẫn cảm nhận được kiếm khí khiếp người.
Không dám nhìn thẳng!
Kiếm quang hạ xuống, mấy ngàn đệ tử Cổ Kiếm trai xuất hiện dưới chân Đăng Vân thê, cầm đầu là Trân Đông, Nạp Lan Anh và Ngô Nham Trung.
- Ối trời, hôm nay nổi gió gì thế. Không ngờ khiến các yêu nghiệt thiên tài Cổ Kiếm trai đều tới Thanh Đạo môn tai
Đúng lúc này, một giọng nói có chút điệu đà từ trên thang truyên đến.
Mọi người nhìn lên, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào trắng bó sát người đang từ trên thang bước xuống, dáng người nam tử rất kiều tiểu, đặc biệt là trường bào bó sát người làm tôn lên cái eo thon nhỏ như nữ nhân có hắn, trông có chút xinh đẹp gợi cảm; ở trên mặt nam tử còn trát phấn dày, đặc biệt là đôi môi, đỏ tươi như máu.
Dáng đi của nam tử cũng có chút kỳ quái, giống như mèo đi vậy, vô cùng nhẹ nhàng.
Trang điểm, gợi cảm xinh đẹp.
Đây là cảm giác đầu tiên khi mọi người nhìn thấy nam tử.
Nam tử đi tới dưới chân Đăng Vân thê, nhìn lướt qua đám người Trân Đông, sau đó nói:
- Vị nào là Dương Diệp? Mau ra đây cho ta xem, rốt cuộc là nam tử hiếm có nào, không ngờ có thể liên tiếp trảm sát yêu nghiệt thiên tài của Thanh Đạo môn. Còn tuyên bố muốn lên Thanh Đạo môn khiêu chiến tất cả thiên tài. Chậc chậc, thật là bá đạo, thật là cuồng vọng, thật là kiêu ngạo. Ái chà, ta thích nam nhân như vậy.
- Ta không chịu nổi! Ngô Nham Trung lắc đầu, muốn xuất thủ, nhưng Trần Đông lại cản lại. Ngô Nham Trung nhìn về phía Trân Đông, lúc này trong mắt Trân Đông không ngờ lộ ra vẻ ngưng trọng!
Thấy vậy, trong lòng Ngô Nham Trung hơi kinh ngạc, thằng ôn nam không ra nam nữ nam nữ không ra nữ trước mắt này rốt cuộc là thân thánh phương nào, không ngờ có thể khiến Trân Đông ngưng trọng như vậy?
- Các hạ chính là Vương Âm Dương?
Trân Đông trâm giọng hỏi.
Trong mắt nam tử hiện lên vẻ kinh ngạc, nói:
- Ngươi không ngờ nhận ra ta?
- Từng là đệ nhất nhân của Ám môn Thanh Đạo môn, ta sao có thể không biết?
Trân Đông nói: