Chương 1656: Ta là truyền nhân của rồng! (2)
Chương 1656: Ta là truyền nhân của rồng! (2)Chương 1656: Ta là truyền nhân của rồng! (2)
Trung Thổ Thần châu?
Dương Diệp khẽ cau mày, thì ra ở Linh giới này cũng có long tộc! Hắn trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Ta là truyên nhân của rồng!
Hắn cảm thấy, lão già trước mắt này khi nói tới long tộc, dường như có chút kiêng kị. Cho nên, hắn không ngại hù dọa đối phương.
- Truyên nhân của rồng?
Lão già cau mày, hiển nhiên là không hiểu đây là sao.
Dương Diệp gật đầu, hàm hồ nói:
- Cái gọi là truyên nhân của rồng, chính là ám chỉ ta đại biểu cho long tộc ở nhân tộc, nói cách khác, ta là người phát ngôn của chúng ở nhân tộc. Nếu ai dám đụng đến ta, hừ hừ... .
- Ngươi cho rằng chúng ta sợ long tộc à?
Lão già bỗng nhiên nói.
- Ta không cho rằng như vậy!
- Bất kể ngươi là ai, thù này, không chết không ngừng!
Lão già nói xong câu này, thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ. Sau khi lão già biến mất, một nam tử xuất hiện trên đoạn cao nhất của Đăng Vân thê, nam tử mặc cẩm bào màu trắng xám, tóc thắt đuôi ngựa, rất dài, dài chạm đất. ở bên trái nam tử để lộ một thanh đao màu xám. Ống tay áo bên trái của nam tử phất phơ theo gió, ở đó không có gì... là bị cụt tay!
- Giết ta rồi, trong Tôn Giả cảnh của Thanh Đạo môn không ai là đối thủ của ngươi nữal
Thanh âm của nam tử từ chân trời vang xuống.
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Chờ nhé, nhanh thôi.
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn về phía cự long đang nằm trên mặt đất, nói:
- Ta đã trở lại rồi, ngươi có thể quyết định là đi theo ta, hay là ngươi muốn cao ngạo tới cùng.
Hắn sở dĩ không trảm sát đối phương rồi luyện chế thành kiếm nô, chủ yếu là vì hắn muốn luyện chế đối phương thành khí linhI Mà khí linh thì không thể là vật chết!
Man Thần kiếm hiện tại thiếu một kiếm linh, nếu con rồng này trở thành khí linh của Man Thần kiếm, vậy uy lực của Man Thần kiếm nhất định sẽ tăng nhiều!
Đương nhiên, nếu con rồng này không biết tốt xấu, hắn không ngại khiến đối phương trở thành kiếm nôi!
Trâm mặc hồi lâu, cự long đó đột nhiên nói:
- Ngươi đúng là người phát ngôn của long tộc ta à?
Nếu là người bình thường nói là người phát ngôn của long tộc, nó khẳng định sẽ nuốt sống đối phương. Đùa gì thế, long tộc từ lúc nào có người phát ngôn vậy?
Nhưng Dương Diệp nói thì nó hơi tin. Bởi vì Dương Diệp có thể tạo thành uy áp huyết mạch đối với nói
Nghe thấy lời nói của cự long, trong lòng Dương Diệp vui lắm, sau đó nghiêm mặt nói:
- Tất nhiên rồi, ngươi cũng biết ta vì sao có thể tạo thành uy áp huyết mạch đối với ngươi không? Bởi vì trên người ta có tinh huyết mà chí cường giả của long tộc ngươi ban cho, lão nhân gia có dặn, ngày sau ta hành tẩu thế gian, nếu gặp nghiệt long nào vi phạm quy củ của long tộc thì có thể tiên trảm hậu tấu!
Nói đến đây, thanh âm Dương Diệp đột nhiên mạnh hơn:
- Ngươi chính là người của long tộc, lại trở thành kiếm linh cho người khác, thật đúng là làm nhục sự uy nghiêm của long tộc. Theo lý, ta nên trực tiếp trảm sát ngươi mới đúng, nhưng ta niệm tình ngươi tu hành không dễ, cho nên, ta quyết định cho ngươi một cơ hội để hối cải. Chỉ cần ngươi ngày sau ngoan ngoãn đi theo ta, lập công chuộc tội, ta không chỉ không giết ngươi, ngày sau còn có thể nói tốt vài câu cho ngươi ở trước mặt tộc trưởng!
- Thật chứ?
Cự long đột nhiên trở nên kích động.
- Ta tốt xấu gì cũng là truyền nhân của rồng, sao lại đi lừa người?
Dương Diệp trâm giọng nói.
Cự long trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói:
- Được, ta nguyện ý đi theo ngươi!
- Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay đâu!
Nói xong, tay phải Dương Diệp vung lên, trực tiếp thu cự long thu vào trong không gian của vỏ kiếm cổ. Hắn không kiểm tra không gian của vỏ kiếm cổ có bao lớn, dù sao chứa mấy chục con rồng chắc là không thành vấn đề.
Đúng lúc này Trân Đông đột nhiên đi tới trước mặt Dương Diệp, sau đó nói:
- Chúc mừng đã thu hoạch được một con thần long!
Nói xong, hắn chỉ chỉ vê phía Đăng Vân thê, nói:
- Có hứng thú lên Đăng Vân thê này không?
- Để làm gì? Dương Diệp hỏi.
- Cũng không có gì, nếu ngươi có thể đi đến điểm cuối, ta nghĩ sắc mặt của Thanh Đạo môn khẳng định sẽ rất khó coil
Trân Đông lạnh lùng nói.
- Khó đi lắm à?
Dương Diệp nhíu mày.
- Cũng không quá khó, ngươi đi rồi sẽ biết!
Trân Đông nói.
Dương Diệp trâm ngâm một thoáng, sau đó nói:
- Vậy thì đi!
Nói xong hắn bước về phía Đăng Vân thê.
Nhìn Dương Diệp bước về phía Đăng Vân thê, Ngô Nham Trung đột nhiên đi tới trước mặt Trân Đông, nói:
- Ngươi lừa hắn như vậy có được không đó?
- Ta không lừa hắn, hắn tự nguyện đi mà.
Trân Đông nhún nhún vai.
Ngô Nham Trung:
- Các ngươi xem kìa, Dương Diệp muốn vượt qua Đăng Vân thê...