Chương 1669: Ngươi cứ vậy mà đi à?
Chương 1669: Ngươi cứ vậy mà đi à?Chương 1669: Ngươi cứ vậy mà đi à?
Vấn đạo?
Một cửa này là cửa từ lúc Thanh Đạo môn thành lập tông môn tới nay, chưa từng có ai có thể vượt qua, mà một cửa này lại bị một đệ tử của kẻ tử thù của Thanh Đạo môn phá rôi.
Vào lúc này, không chỉ người của Cố Kiếm trai khiếp sợ, ngay cả người của Thanh Đạo môn cũng chấn kinh.
Vô số đệ tử Thanh Đạo môn không biết từ khi nào xuất hiện ở dưới chân Đăng Vân thê, cùng Cổ Kiếm trai và vô số Huyền giả, ánh mắt của bọn họ đều dừng ở trên người Dương Diệp.
Hai bên trái phải Dương Diệp là Cổ chân nhân và hai cường giả Thánh Giả cảnh khác, mà ở đối diện Dương Diệp là sự phó của Phù Cẩm Tiên và một lão già áo xám và một lão già áo đen.
Ba người cổ chân nhân thần sắc ngưng trọng, đề phòng, như lâm đại địch; mà ba người của Thanh Đạo môn thì sắc mặt trầm như nước, mắt nhìn chằm chằm Dương Diệp không chớp.
Không khí có chút khẩn trương, cũng có chút ngưng trọng.
Dương Diệp thông qua cửa thứ năm này, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là thiên phú và thực lực của Dương Diệp có thể là khủng bố nhất trong Thanh Đạo môn ngoài tổ sư của Thanh Đạo môn. Nói cách khác, nếu để Dương Diệp tiếp tục phát triển, tương lai Thanh Đạo môn nhất định sẽ có thêm một kẻ địch là cường giả tuyệt thế.
Một người hơi có chút đầu óc là biết, kẻ địch, đặc biệt là kẻ địch vô cùng có tiêm lực, tốt nhất phải bóp chết trong trứng nước.
Thanh Đạo môn biết đạo lý này, Cổ Kiếm trai cũng biết đạo lý này, cho nên, ba người Cổ chân nhân như lâm đại địch, bởi vì Thanh Đạo môn rất có thể sẽ bất chấp tất cả mọi giá tru sát Dương Diệp!
Lúc này, lão già áo đen dẫn đầu Thanh Đạo môn đột nhiên nhìn Dương Diệp, trong mắt lão có một tia phức tạp, nói:
- Vì sao? Vì sao ngươi lại là đệ tử Cổ Kiếm trai? Lại vì sao cứ phải không chết không ngừng với Thanh Đạo môn ta? Thôi, tất cả đều là vô nghĩa rồi.
Tay phải lão già áo đen vung lên.
- Cấm Linh Tuyệt trận!
Thanh âm của lão già áo đen vang vọng ở chân trời.
Nghe vậy, ba người Cổ chân nhân biến sắc, Cổ chân nhân gầm lên:
- Dẫn hắn đi Dứt lời, Cổ chân nhân bấm tay điểm một cái, một thanh cự kiếm xẹt qua trường không, nháy mắt đã tới trước mặt lão già áo đen. Hai tay lão già áo đen đột nhiên xé một cái ở trước mặt, trực tiếp xé rách thanh cự kiếm này thành hai nửa, kiếm vỡ, nhưng nó lại bộc phát ra kiếm khí nhè nhẹ vô cùng vô tận, những kiếm khí này trong nháy mắt đã bao phủ ba người lão già áo đen.
Ở bên cạnh, vào khoảnh khắc Cổ chân nhân vừa dứt lời, hai lão già còn lại liên liên lập tức dẫn Dương Diệp định bỏ đi. Nhưng mà, hai lão già bỗng nhiên biến sắc, bởi vì chung quanh đột nhiên có một lồng ánh sáng màu đen cực lớn dâng lên, trên lồng ánh sáng màu đen này tỏa ra phù văn quỷ dị, còn có các loại yêu thú kỳ dị.
Khi nhìn thấy lồng ánh sáng màu đen này, vẻ mặt của hai lão già vô cùng ngưng trọng.
Phía dưới, vô số đệ tử Cổ Kiếm trai và Huyền giả đang quan chiến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bởi vì chỉ cân không phải kẻ ngốc cũng biết Thanh Đạo môn muốn làm gì.
Thánh giả đánh nhau, phàm nhân gặp họa.
Âm!
Lúc này, một tiếng nổ vang lên. Những tia kiếm khí của lão già áo đen lập tức bị đẩy lui, những tơ kiếm này thì lại không biến mất, mà quay về trước mặt Cổ chân nhân.
- Các ngươi không đi được đâu! Lão già áo đen vừa dứt lời, trong sân lại xuất hiện hai lão già, cũng là Thánh giải
Bên Thanh Đạo môn hiện giờ đã có năm vị Thánh giải
- Xem ra Thanh Đạo môn ngươi thật sự muốn chó cùng rứt giậu rồi!
Cổ chân nhân trâm giọng nói.
Lão già áo đen chỉ vào Dương Diệp, nói:
- Hắn phải chết, cho dù là Cổ Kiếm trai ngươi khai chiến với Thanh Đạo môn tai
Thiên phú của Dương Diệp đã khiến cho toàn bộ cao tầng Thanh Đạo môn kiêng kị, dưới sự toàn lực bồi dưỡng của Cổ Kiếm trai, Dương Diệp này trong tương lai tuyệt đối là một tồn tại sẽ phá vỡ cân bằng, cũng chính là lúc Thanh Đạo môn thật sự diệt vong!
Cho nên, cao tâng của Thanh Đạo môn nhất trí quyết định, Dương Diệp phải chết!
- Một khi Cổ Kiếm trai và Thanh Đạo môn khai chiến, mọi người sẽ lưỡng bại câu thương! Cổ chân nhân trầm giọng nói.
- Hắn không chết, tương lai chỉ là Thanh Đạo môn ta bị thương!
Lão già áo đen nói:
- Ta biết ngươi muốn kéo dài thời gian, nhưng ngươi nên hiểu, Cấm Linh Tuyệt trận này chính là tổ sư Thanh Đạo môn ta năm đó lưu lại, có thể tru sát Thánh giả. Cho nên, cho dù là Kiếm Vô Trần đến cũng đừng hòng trong khoảng thời gian ngắn phá được trận này.
Nói xong, năm Thánh giả của Thanh Đạo môn từ năm phương hướng bao vây đám người Cổ chân nhân, mà ánh mắt của bọn họ đều tập trung trên người Dương Diệp, chỉ cần lão già áo đen ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ toàn lực giết chết Dương Diệp. Một kích trí mạng của năm cường giả Thánh giả, đừng nói bên Cổ chân nhân chỉ có ba người, cho dù thêm ba người nữa cũng không cản được.
Ngay khi đám người lão già áo đen muốn động thủ thì Dương Diệp đột nhiên hỏi:
- Các ngươi có biết khảo nghiệm trong cửa thứ năm là gì không?
Lão già áo đen nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Dương Diệp cười cười nói:
- Ta gặp một lão nhân, lão nhân này nói lão nhìn ta rất thuận mắt, sau đó tặng cho ta một thứ.
Nói xong, Dương Diệp lấy ra nạp giới tổ sư Thanh Đạo môn đưa cho hắn, nói:
- Cho dù là cái này, các ngươi nhận ra chứ?
Khi nhìn thấy chiếc nạp giới này, sắc mặt đám người lão già áo đen trong nháy mắt liền thay đổi.
- Sao có thể, sao có thể... Tổ sư sao có thể đưa chiếc nhẫn này cho ngươi, sao có thể...
Trong mắt Lão già áo đen đầy vẻ khiếp sợ và bất khả tư nghị, bốn gã cường giả Thánh Giả cảnh của Thanh Đạo môn còn lại cũng vậy.
- Thì ra các ngươi biết đây là thứ gì!
Dương Diệp cười cười nói:
- Có thể nói với ta được không? Bởi vì khi lão tặng cho ta cũng không nói với ta đây là thứ gì.
Lão già áo đen đột nhiên vươn tay ra vẫy một cái, nạp giới màu đen bay đến trên tay lão, nhìn nạp giới màu đen một lúc, lão già áo đen hít sâu một hơi, sau đó bấm tay búng một cái, nạp giới bay về trong tay Dương Diệp, nói:
- Ông ta nói gì với ngươi?
Dương Diệp cười nói:
- Cũng không có gì, ông ta bảo ta làm môn chủ Thanh Đạo môn đời tiếp theo.
Nghe vậy, không chỉ đám người lão già áo đen biến sắc, ngay cả đám người Cổ Kiếm trai cũng vậy. Đặc biệt là ba người Cổ chân nhân, ánh mắt của bọn họ toàn bộ tập trung trên người Dương Diệp, muốn nhìn xem Dương Diệp có phải đang nói đùa hay không.
Lão già áo đen trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Ngươi trả lời thế nào?
- Ta đương nhiên là cự tuyệt!
Dương Diệp nói:
- Bởi vì ta nói với ông ta, rất nhiều người của Thanh Đạo môn muốn giết ta, ta nếu làm môn chủ đời thiếp theo của các ngươi, vậy chẳng phải là tự nhảy vào hố lửa à?
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, ba người Cổ chân nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, mà đám người lão già áo đen cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Diệp đột nhiên thở dài một tiếng, nói:
- Lão nhân đó nói, chỉ cần ta cầm cái giới chỉ này này, người của Thanh Đạo môn sẽ không ra tay với ta, nhưng hiện tại xem ra lão là đánh rắm rồi.
- Càn rỡi Lão già áo đen đột nhiên gầm lên, nhưng giống như là nghĩ tới gì đó, lão bình phục cảm xúc của mình, cố gắng khiến thanh âm của mình trở nên nhu hòa một chút, nói:
- Ông ta chính là tổ sư của Thanh Đạo môn ta, cũng là... Tóm lại, xin ngươi tôn trọng ông ta một chút!
Dương Diệp cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta chẳng lẽ nói không đúng à? Xem ra lão bốc phét rồi, cho nên chẳng cái cái nạp giới này nữa làm gì!
Nói xong, Dương Diệp thuận tay ném một cái, chiếc nạp giới đó liền từ chân trời rơi xuống.
Đám người mão già áo đen biến sắc, lão già áo đen vươn tay ra vẫy một cái, nạp giới lập tức bay về tay lão. Lão nhìn về phía Dương Diệp, rõ ràng đang vô cùng tức giận, nhưng lại không phát tác, ngược lại thân sắc nhu hòa nói:
- Nếu đây là lão nhân gia tặng cho ngươi, vậy ngươi nhận lấy đi. Ngươi yên tâm, chuyện giữa ngươi và Thanh Đạo môn ta từ giờ trở đi sẽ xóa bỏI
- Thật sự xóa bỏ à?
Dương Diệp nói.
- Tất nhiên!
Lão già áo đen vội vàng gật đầu nói. Dương Diệp nói:
- Vậy được rồi, ta miễn cưỡng nhận lấy vậy!
Nói xong, hắn vươn tay ra vẫy một cái, chiếc nạp giới màu đen lập tức bay về tay hắn.
Nhìn thấy một màn này, đám người lão già áo đen thở phào nhẹ nhõm, mà đúng lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Đúng rồi, lão nhân đó còn nói với ta một việc.
- Việc gì?
Vẻ mặt của đám người Lão già áo đen lập tức trở nên nghiêm túc.
Dương Diệp nói:
- Cũng không có gì, là nói nếu ta cần gì thì có thể yêu cầu Thanh Đạo môn. Ừ, ta vừa hay đang nghèo, cho nên muốn mượn các ngươi một trăm vạn đá năng lượng siêu phẩm, các ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ trả lại.
Sắc mặt đám người lão già áo đen lập tức trở nên khó coi.
- Tiểu tử, đủ rồi đói
Mỹ phụ đó bỗng nhiên nói.
Dương Diệp nhìn vê phía mỹ phụ, nói:
- Đúng rồi, ngươi không phải mới rồi có nói chỉ cần ta vượt qua được cửa thứ năm thì sẽ viết một chữ 'phục' cho ta sao? Ngươi là cường giả Thánh giả, chắc không lật lọng chứ?
Khóe miệng mỹ phụ giật giật, sau đó nói:
- Làm sao sao có thể lật lọng? Có điều ta không nói là viết cho ngươi lúc nào, như vậy đi, một vạn năm sau nếu ngươi vẫn còn sống, ta sẽ viết cho ngươi, thế nào?
Dương Diệp giơ ngón tay cái vê phía mỹ phụ, nói:
- Ngươi lợi hại!
Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía lão già áo đen, nói:
- Các ngươi nhưng đừng nói với ta cho các ngươi ngay cả một trăm vạn đá năng lượng siêu phẩm cũng không có nhé, vẫn là câu dó. Lời nói của lão nhân đó chẳng là cái thá gì hết? Nếu vậy thì cái giới chỉ này giữ lại có ích gì? Ta trả lại cho các ngươi này!
Nói xong, hắn bấm tay búng một cái, nạp giới lại bay vê trước mặt lão già áo đen.
Khóe miệng đám người lão già áo đen không ngừng co rúm, một lúc sau, lão hít sâu một hơi, búng lại nạp giới về trước mặt Dương Diệp, nói:
- Sao lại nói vậy, nếu là lão nhân gia dặn dò, chúng ta sao có thể không nghe theo? Trong đây có một trăm vạn đá năng lượng siêu phẩm, coi như là ta tặng ngươi, không cần phải trả lại! Nếu có thể, lão tất nhiên hy vọng Dương Diệp sẽ trả lại, nhưng vấn đề là hắn sẽ trả sao? Tên tiểu nhân vô sỉ này... là một kẻ lấy lông gà làm lệnh tiễn.
- Tao sao có thể không biết xấu hổ như vậy được...
Dương Diệp có chút thẹn thùng, hắn giấy giụa hồi lâu, sau đó nói:
- Được rồi, nếu các ngươi đã có tâm ý như vậy, ta sẽ nhận.
Nói xong, hắn thu hồi nạp giới, sau đó nói:
- Chúng ta có thể đi được rồi chứ!
- Đi thong thải
Khi nói những lời này, sắc mặt lão già áo đen có chút đặc sắc.
Dương Diệp cười cười, đang chuẩn bị xoay người rời đi, đúng lúc này, một đạo thanh âm đột nhiên từ xa truyền đến:
- Ngươi cứ vậy mà đi à?
- Là Thanh Đạo Phul