Chương 162: Khai mở (1)
Chương 162: Khai mở (1)Chương 162: Khai mở (1)
- Tiểu đệ đệ, ngươi lúc trước muốn giết nữ nhân đó à?
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, nghiêm túc hỏi.
Dương Diệp có chút bất ngờ, hắn lúc ấy che giấu rất tốt, không ngờ vẫn bị nữ nhân trước mắt này phát hiện. Lập tức cũng không giấu diếm, liên gật đầu.
Tần Tịch Nguyệt trâm giọng nói:
- Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ không biết ngươi và nàng ta, hay là với Bách Hoa cung có ân oái gì, nhưng tỷ tỷ muốn nói với ngươi rằng, cho dù ngươi muốn giết nàng ta, cũng không thể ở giữa thanh thiên bạch nhật, và đối với Nguyên Môn đó cũng vậy. Bởi vì một khi ngươi ra tay giết bọn họ, lại nếu để tông môn của đối phương biết được, ngươi sẽ chết chắc!
- Nếu là bọn họ động thủ trước đâu thì sao?
Dương Diệp cười nói.
- Vậy cũng không được!
Tần Tịch Nguyệt nói;
- Trừ phi chỗ dựa của ngươi không kém gì Bách Hoa cung và Nguyên Môn! Dương Diệp cười cười không nói gì. Kỳ thật lúc trước khi tên đệ tử của Nguyên Môn kia động thủ, hắn đã chuẩn bị xuất thủ giải quyết Cung Nguyên và Tô Tiểu Tiểu, nhưng đáng tiếc lại bị Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh ngăn cản. Hiển nhiên, Tần Tịch Nguyệt này đã thấy rõ ý đồ của hắn cho nên nàng ta xuất thủ căn bản không phải là để cứu hắn, mà là cứu một nam một nữ đối diện.
Thực lực của hắn tuy chỉ là Huyền giả cửu phẩm, nhưng nếu hắn thi triển ra Tật Phong bộ, lại cộng với Tật Phong Ngoa và kiếm ý gia trì, còn là xuất kỳ bất ý, hắn rất nắm chắc có thể một kiếm giải quyết một người trong đó. Nhưng hiển nhiên. Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh không muốn hắn động thủ ở đây. Có điều thế cũng không sao cả, chờ tiến vào mộ của Trụ Vương rồi, hắn sẽ có cơ hội.
Lắc đầu, không nghĩ tới những điều này nữa. Dương Diệp nhắm mắt, chờ đợi người tới mở mộ của Trụ Vương. Lúc trước từ trong đối thoại của những người này đã biết được, mộ của Trụ Vương sẽ có người đứng ra mở, điều hắn hiện tại cần phải làm là chờ đợi!
Tần Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua Cung Nguyên đó đang vô cùng thân thiết nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu, sau đó lại nhìn thoáng qua Dương Diệp, mặt cúi xuống, như đang trầm tư gì đó.
- Nguy Nhiên sư huynh, người đó thật sự là Dương Diệp à?
Cửa hoàng cung một đệ tử Kiếm Tông hỏi sư huynh phía trước. Thanh niên tên là Nguy Nhiên gật đầu nói:
- Lúc trước sau khi hắn một kiếm miếu sát Liễu Thanh Vũ thì không xuất hiện ở Kiếm Tông nữa, không ngờ hắn lại tới đây.
- Hắn lúc trước thật sự một kiếm miếu sát Liễu Thanh Vũ đã là cảnh à?
Bên trong thanh âm của thanh niên hỏi lúc trước lộ ra có chút hoài nghi.
Nguy Nhiên ánh mắt phức tạp nhìn Dương Diệp, nói:
- Chuyện đó ta lúc trước là chính mắt nhìn thấy, hơn nữa nghe Tần Phong sư huynh nói, Dương Diệp này lúc trước khi đối chiến với Liễu Thanh Vũ vẫn chưa xuất toàn lực. Hơn nữa Tần Phong sư huynh còn nói, Dương Diệp lúc trước nếu đi đánh ngoại môn bảng, với thực lực của hắn tiến vào mười thứ hạng đầu khẳng định là không có vấn đề. Đương nhiên, hiện tại chắc chính là đứng thứ nhất rồi.
Đối với Dương Diệp, những ngoại môn đệ tử như bọn họ đương nhiên là không xa lạ gì, đây chính là tôn tại yêu nghiệt trên tiềm lực.
- Đứng thứ nhất ngoại môn bảng!
Thanh niên thấp giọng nói:
- Nói cách khác, hiện tại hắn xem như là đệ nhất nhân của ngoại môn Kiếm Tông ta?
- Đừng nói ngoại môn, cho dù là đệ tử nội môn, chỉ sợ cũng không có nhiều người là đối thủ của hắn đâu!
Nguy Nhiên trâm giọng nói.
- Nguy Nhiên sư huynh, chúng ta có cần tới chào hỏi hắn không?
Thiếu niên đó hỏi.
Nguy Nhiên do dự một chút rồi sau đó lắc đầu nói:
- Lúc trước hắn chắc đã thấy chúng ta rồi, nếu hắn không chào hỏi chúng ta, ta nghĩ hắn không phải là không muốn giao tiếp với chúng ta, mà chính là không tiện. Cho nên chúng ta cứ tính quan kì biến đi.
Theo thời gian từ từ trôi qua, người đến càng lúc càng nhiều, quảng trường ở cửa hoàng cung người đứng tấp nập, ít nhất cũng phải hơn vạn người. Trong đó trừ Nguyên Môn, Bách Hoa cung, Kiếm Tông ra, còn có học viện hoàng gia của đế quốc Đại Tần và đệ tử thế gia của đế quốc Đại Tần.
Đột nhiên, Dương Diệp vốn đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt, sau đó vươn tay ra nắm tay Tần Tịch Nguyệt, xoay người đi về một phía.
Tần Tịch Nguyệt tuy không hiểu Dương Diệp vì sao đột nhiên lại làm như vậy, nhưng nàng ta cũng không phản kháng, để mặc Dương Diệp kéo tay nàng ta tới một cái ngõ ở phía bên phải,
Ngay khi Dương Diệp và Tân Tịch Nguyệt vừa đi không lâu, một đại hán râu quai nón xuất hiện ở vị trí cách nơi Dương Diệp và Tân Tịch Nguyệt lúc trước đưng không xa. Ánh mắt của đại hán râu quai nón nhìn quétbốn phía, khi không phát hiện Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt, trong mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc. Mà đúng lúc này, một người trung niên cũng đi tới bên cạnh đại hán râu quai nón.
Đại hán râu quai nón nhìn người trung niên một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó thân hình khẽ động, biến mất tại chỗ.