Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1629 - Chương 1695: Tìm Ngươi Đòi Là Để Mắt Tới Ngươi Rồi Đó! (2)

Chương 1695: Tìm ngươi đòi là để mắt tới ngươi rồi đó! (2) Chương 1695: Tìm ngươi đòi là để mắt tới ngươi rồi đó! (2)Chương 1695: Tìm ngươi đòi là để mắt tới ngươi rồi đó! (2)

Nam tử mặc Cẩm bào nói:

- Lực lượng của một người chung quy vẫn quá yếu, nếu ba người liên thủ khẳng định sẽ đạt được nhiều hơn là chỉ có một người.

- Không thành vấn đề!

Nam tử Áo đen cũng nói.

- Chư vị, vậy chúng ta cáo từi

Man Lực bỗng nhiên nói. Đi với mấy người đang trước mắt, hắn không cảm thấy an toàn.

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Đường Tiểu Nhu ở bên cạnh, nói:

- Tiểu Nhu, người đi cùng chúng ta, hay là?

Đường Tiểu Nhu nhìn Sở Nguyệt, sau đó nói:

- Các ngươi đi đi, ta muốn đi theo bọn Diệp huynh!

Nói xong, nàng ta nhìn về phía đám người Dương Diệp, nói:

- hCác ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không mang tới thêm phiền toái cho các ngươi!

Lãnh Ngọc Nhiễm trầm ngâm một thoáng, nói: - Đi theo chúng ta cũng được. Có điềud nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ không bận tâm tới ngươi đâu. Hơn nữa nếu ngươi muốn được chia nội đan yêu thú thì ngươi nhất định phải xuất lực. Bằng không chúng ta cũng sẽc không cho không ngươi.

- Được!

Đường Tiểu Nhu vội vàng gật đầu nói.

- Bảo trọng!

Man Lực nói xong liền dẫn Sở Nguyệt biến mất trong tâm mắt mọi người.

- Chúng ta đi!

Lãnh Ngọc Nhiễm nói xong, thân hình khẽ động, lướt về phía xa. Đám người Dương Diệp lập tức đi theo.

Chỉ chốc lát sau, Dương Diệp cảm nhận được hơn mười đạo khí tức cường đại, trong đó trừ của yêu thú ra còn có của nhân loại.

Lãnh Ngọc Nhiễm dừng bước, trầm giọng nói:

- Chúng ta tới chậm rồi!

Một thoáng sau, mắt hắn lại sáng rực, nói:

- Không chậm, là đúng lúc! Hắc hắc!

Cách mấy người xa xa, hai nam tử và một nữ tử đang kịch chiến với hơn mười yêu thú. Mà trên mặt đất còn có bảy thi thể của lang yêu Tôn cấp. Có điều lúc này ba người hiển nhiên đang cố hết sức, dưới sự vây công của hơn mười lang yêu Tôn cấp, ba người đã hoàn toàn bị áp chế. Đừng nói muốn chuyển bại thành thắng, cho dù là có chạy được hay không cũng là vấn đề. Phải biết rằng tốc độ của lang yêu Tôn cấp tuyệt không yếu hơn nhân loại!

Lãnh Ngọc Nhiễm dừng bước, trâm giọng nói:

- Chúng ta tới chậm rồi!

Một thoáng sau, mắt hắn lại sáng rực, nói:

- Không chậm, là đúng lúc! Hắc hắc!

Cách mấy người xa xa, hai nam tử và một nữ tử đang kịch chiến với hơn mười yêu thú. Mà trên mặt đất còn có bảy thi thể của lang yêu Tôn cấp. Có điều lúc này ba người hiển nhiên đang cố hết sức, dưới sự vây công của hơn mười lang yêu Tôn cấp, ba người đã hoàn toàn bị áp chế. Đừng nói muốn chuyển bại thành thắng, cho dù là có chạy được hay không cũng là vấn đề. Phải biết rằng tốc độ của lang yêu Tôn cấp tuyệt không yếu hơn nhân loại!

- Ngồi chờ ngư ông đắc lợi! Khóe miệng thanh niên mặc cảm bào nở một nụ cười tà dị.

- Cũng được!

Nam tử áo đen gật đầu đồng ý.

Dương Diệp không nói gì, khảo hạch này vốn chính là tàn khốc. Nên nói là không từ thủ đoạn. Như vậy mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng không nghi ngờ gì nữa, những người đủ tư cách cuối cùng tuyệt đối đều là tinh anh trong tinh anh.

- Bằng hữu ở xa xa xin hãy xuất thủ tương trợ, chúng ta là bằng hữu của Phong Vũ Triều, bằng hữu nếu xuất thủ tương trợ, sẽ có hậu tạ.

Xa xa, đột nhiên truyên đến một đạo thanh âm.

Phong Vũ Triều?

Dương Diệp khẽ nhíu mày, nhìn về phía ba người Lãnh Ngọc Nhiễm, sắc mặt ba người có chút khó coi và ngưng trọng.

- Lần này tới tham gia khảo hạch của Vân Hải thư viện có rất nhiều người, nhưng mạnh nhất trong đó thuộc về bốn người, bốn người này phân biệt là Lý Mậu Trinh, Ngọc Vô Kiều, Mặc Hân Vũ và Phong Vũ Triều. Mỗi một người bọn họ đều là thiên tài trong thiên tài, đừng nói yêu thú Tôn cấp, cho dù là yêu thú Hoàng cấp cũng đều có thể trảm sát.

Lãnh Ngọc Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Dương Diệp thì tiền giải thích.

Lý Mậu Trinh cũng tới?

Dương Diệp trâm ngâm một thoáng, nói:

- Vậy thì có liên quan gì tới chúng ta? Lãnh Ngọc Nhiễm trợn mắt nói:

- Ngươi nói xem, nếu Phong Vũ Triều biết chúng ta thấy chết mà không cứu được, hơn nữa còn mượn gió bẻ măng, ngươi nói hắn sẽ bỏ qua chúng ta sao? Ài, đúng là xui xẻo, còn tưởng rằng gặp được chuyện tốt, không ngờ lại là phiền toái!

Nói xong, thân hình Lãnh Ngọc Nhiễm khẽ động, lao về phía đám yêu thú.

Nam tử áo đen và nam tử cẩm bào cũng lập tức xông lên. Dương Diệp do dự một thoáng, sau đó cũng lao theo.

Sau khi có mấy người gia nhập, cục diện trong sân lập tức xoay chuyển, hơn mười lang yêu Tôn cấp lập tức bị trảm sát.

Sau khi trảm sát hơn mười con lang yêu Tôn cấp, nam tử mặc áo trắng cầm đầu trong nam một nữ chắp tay nói với mấy người Dương Diệp:

- Đa tạ mấy vị đã tương trợi

Tuy rằng cám ơn, nhưng hắn lại thu hết toàn bộ nội đan yêu thú trảm sát được vào trong túi của mình.

- Cám ơn họ làm gì, lúc trước bọn họ trốn trong bóng tối, chẳng phải là muốn ngư ông đắc lợi sao. Nếu không phải nghe thấy tên của biểu ca ta. Bọn họ không chừng còn ở sau lưng đâm lén thêm mấy dao đó. Nữ tử vừa lên tiếng khoảng chừng hai mươi tuổi, diện mạo có chút xinh đẹp, chỉ là lúc này trên mặt nàng ta đầy vẻ lạnh lùng và châm chọc, giống như tức giận vì đám người Lãnh Ngọc Nhiễm lúc trước ra tay chậm trễ.

Nghe vậy, sắc mặt nam tử áo đen và nam tử cẩm bào trầm xuống, định lên tiếng thì Lãnh Ngọc Nhiễm lại cản họ lại, sau đó nói:

- Không sao, chuyện một cái nhấc tay mà thôi, chư vị, sau này còn gặp lại.

Nói xong Lãnh Ngọc Nhiễm dẫn đám người Dương Diệp xoay người bước đi.

- Không tiễn!

Nam tử mặc áo trắng cầm đầu cười cười.

- Chậm đãt

Đúng lúc này, nữ tử đó bỗng nhiên nói.

Đám người Lãnh Ngọc Nhiễm dừng bước, xoay người nhìn về phía nữ tử, ngón tay nữ tử chỉ về phía chồn tía đang ngủ trên vai Dương Diệp, nói:

- Người thì có thể đi, nhưng tiểu gia hỏa này thì để lại cho ta.

Đám người Lãnh Ngọc Nhiễm nhìn về phía Dương Diệp, Dương Diệp lắc đầu nói: - Không được, nó thích ở bên ta.

- Ta tìm ngươi đòi là để mắt tới ngươi rồi đói!

Nữ tử đột nhiên bước về phía Dương Diệp, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng.

- Đừng như vậy được không?

Dương Diệp nói:

- Bọn họ dặn ta phải nhún nhường làm người, ngươi cứ như vậy khiến ta rất khó xử.

Nữ tử dừng chân, nói:

- Ta đổi ý rồi.

Dương Diệp cười nói:

- Thế mới tốt.

Nhưng mà lúc này nữ tử lại nói:

- Không chỉ phải để lại tiểu gia hỏa này, mà nội đan yêu thú Tôn cấp trên người các ngươi cũng phải để lại.

Nụ cười của Dương Diệp lập tức cứng đờ.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0