Chương 1714: Ngươi rốt cuộc là ai? (1)
Chương 1714: Ngươi rốt cuộc là ai? (1)Chương 1714: Ngươi rốt cuộc là ai? (1)
- Ngươi thấy sao?
Dương Diệp bất lực trợn mắt lên.
Đại quân Mấy trăm vạn yêu thú, mấy ngàn Bán thánh, hơn trăm Bán thánh cao cấp, loại đội hình này, đừng nói hắn, cho dù là có một trăm hắn cũng chẳng chống lại được.
Đám người Hác Soái Bác lúc trước dưới sự dẫn dắt của hắn, lòng tin bành trướng tới độ cao trước nay chưa từng có, khi lòng tin đạt tới trình độ nhất định, vậy thì sẽ không còn sợ hãi gì nữa, đừng nói mấy trăm vạn yêu thú trước mặt, cho dù phía trước là Thánh giả, chắc bọn họ cũng dám xông, bởi vì lúc này lòng tin quá độ đã khiến suy nghĩ của bọn họ đã không còn tỉnh táo.
Có điều rất nhanh, bước chân của đám người Hác Soái Bác chậm lại, bởi VÌ Vô số yêu thú đột nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Bị ít nhất hơn trăm vạn yêu thú nhìn chằm chằm, đầu óc đám người Hác Soái Bác lập tức tỉnh táo lại, dần dân, bước chân của bọn họ càng lúc càng chậm, đến cuối cùng thì hoàn toàn đứng yên tại chỗ, tiếp theo, bọn họ chậm rãi đi về lại bên cạnh Dương Diệp, nói chính xác là phía sau Dương Diệp.
Thần sắc mọi người không hề sợ hãi, chỉ Có xấu hổ. Ánh mắt Dương Diệp hướng về phía Vân Hải thành, Vân Hải thành rất lớn, là một tòa thành thị lớn nhất hắn từng thấy, cho dù là mấy trăm vạn yêu thú đứng dưới Vân Hải thành này cũng vẫn lộ ra có chút nhỏ bé.
Trên tường thành là những dây cáp màu xanh lục giống như lôi điện, bên trong những dây cáp này tỏa ra năng lượng khủng bố không kém gì lôi điện, một số yêu thú Tôn Giả cảnh chưa tới gần những dây cáp này trực tiếp biến thành cháy đen, ngoài ra, trên tường thành còn phân bố các loại ống pháo to như cột nhà, trong ống pháo có cầu năng lượng màu lửa đỏ, mỗi một hỏa cầu năng lượng bắn vào trong đàn yêu thú đều ít nhất có hơn trăm yêu thú hóa thành tro tàn!
Ánh mắt Dương Diệp hướng lên trên, vùng trời phía trên Vân Hải thành có ước chừng hơn trăm Huyền giả mặc trường bào màu mây trắng đang dứng, có nam có nữ, đều rất trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng cảnh giới lại không thấp, toàn bộ là Hoàng Giả cảnh!
Dương Diệp phát hiện trên tay bọn họ đều cầm các loại sách màu sắc khác nhau, miệng họ lâm bầm đọc, theo tiếng đọc, từng đạo công kích thuộc tính khác nhau không ngừng từ trong cuốn sách của họ bắn ra, cuối cùng rơi vào trong bầy sói.
Những công kích thuộc tính khác nhau này, có lôi điện, có hỏa cầu, có phong nhận, còn có thủy long, cùng với một số công kích mà Dương Diệp chưa bao giờ nhìn thấy.
Những công kích này so sánh với dây cáp và ống pháo trên tường thành thì không hề thua kém, trừ một số yêu thú cấp Bán thánh có thể chống đỡ ra, những yêu thú thực lực yếu kém còn lại cơ bản bị chạm vào là chết, đặc biệt là từ Hoàng cấp trở xuống!
- Bọn họ là đệ tử nội viện!
Lãnh Ngọc Nhiễm đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Diệp, nói.
- Không tồi!
Dương Diệp gật đầu.
- Chúng ta hay là bàn xem hiện tại nên làm thế nào điI
Ngọc Vô Song bỗng nhiên nói. Bởi vì những yêu thú này đang rục rịch, giống như sắp xông về phía họ.
Tất cả mọi người nhìn về phía Dương Diệp, hiện tại, Dương Diệp là người cầm đầu cả đội.
Thân hình Dương Diệp khẽ động, lướt lên không, sau đó nói về phía Vân Hải thành:
- Ta dẫn người đến rồi, ra đón đi!
Yên lặng một thoáng, một đạo thanh âm vang lên trong đầu Dương Diệp:
- Dẫn bọn họ tới trước cửa thành! - Hả?
Dương Diệp còn tưởng rằng mình nghe lâm, lại hỏi lại.
- Dẫn bọn họ đến trước cửa thành!
Thanh âm đó lại nói.
- Ngươi có phải đang chơi ta không?
Sắc mặt Dương Diệp trở nên khó coi, đùa gì thế? Trước cửa thành? vậy chẳng khác nào nói phải dẫn những người này một đường giết qua mấy trăm vạn yêu thú à? Hơn nữa trong mấy trăm vạn yêu thú này còn có mấy ngàn Bán thánh, cộng với hơn trăm Bán thánh cao cấp.
Nếu những người phía sau hắn toàn bộ đều là Bán thánh cao cấp vậy thì còn dám thử. Đáng tiếc những người phía sau hắn đều chỉ là Tôn Giả cảnh.
- Kiếm ý Hư Vô cảnh!
Lần này, thanh âm đó chỉ nói một câu.
Khóe miệng Dương Diệp giật giật, hắn nhìn đại quân yêu thú nhiều chỉ chít, sắc mặt đấu tranh hồi lâu, sau đó nói:
- Một trăm vạn đá năng lượng siêu phẩm, cộng thêm mười huyền kỹ Tiên cấp và kiếm ý Hư Vô cảnh!
- Ngươi sao không đi cướp đi Thanh âm đó mang theo vẻ tức giận.
- Có đồng ý không?
Dương Diệp nói:
- Nếu không ta giờ dẫn bọn họ về Cổ Kiếm trai, ta nghĩ, Cổ Kiếm trai nhất định hội rất vui vẻ thu nhận bọn họ. Hơn nữa, từ nay về sau, Thanh châu này sẽ nói Vân Hải thư viện ngươi máu lạnh, thấy chết mà không cứu. Chậc chậc, ngươi nghĩ xem sẽ có bao nhiêu đệ tử Vân Hải thư viện sẽ thất vọng đau khổ?
Trâm mặc hồi lâu, thanh âm đó lại nói:
- Một trăm vạn đá năng lượng siêu phẩm, mười cuốn huyền kỹ Đạo cấp thượng phẩm!
- Ta muốn Tiên cấp!
Dương Diệp lạnh lùng nói.
- Ngươi cho rằng đó là rau cải trắng à?
Thanh âm đó cả giận nói.
- Lão nhân, một đường đến đây vất vả lắm đói
Dương Diệp thuận theo huyền khí nơi phát ra thanh âm của đối phương mà truyền âm:
- Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu công sức mới dẫn được họ đến đây không? Ngươi có biết chúng ta đã phải giết rất nhiều huyền thú, ngươi có biết là bao nhiêu không? Ngươi không biết, ngươi khẳng định không biết, ta...
- Câm miệng!
Thanh âm đó bỗng nhiên nói:
- Một trăm vạn đá năng lượng siêu phẩm, thêm một môn huyền kỹ Tiên cấp!
Dương Diệp đang định nói thì thanh âm đó lại nói:
- Huyền kỹ Tiên cấp Vân Hải thư viện ta có không ít, nhưng ngươi thật sự muốn thì ngày sau dựa vào bản sự của mình mà lấy.
Dương Diệp trâm ngâm một thoáng, sau đó nói:
- Kiếm ý Hư Vô cảnh, có phải là thật không?
- Ta dùng học viện để cam đoanl
Thanh âm đó nói.
Dương Diệp gật đầu, nói: