Chương 1769: Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn! (2)
Chương 1769: Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn! (2)Chương 1769: Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn! (2)
- Còn thử nữa không?
Dương Diệp nhìn đàn sói, hắn nói.
NGAG...
Trong bây sói, không biết con sói nào tru lên, sau đó những con sói kia lùi ra xa.
Nhìn đám lang yêu phóng vào trong thành, vẻ mặt mọi người trên tường thành nghiêm túc. Những lang yêu này rất ít nhưng thực lực cũng không yếu, trong đó phần lớn đều là Tôn Giả cảnh, cũng có rất nhiều Hoàng Giả cảnh, thậm chí cũng có vài đầu Bán Thánh giai. Một đám lang yêu như thế xông vào thành sẽ có kết cục gì?
- Có phải cảm thấy ta tàn nhẫn hay không?
Dương Diệp nhìn Ngọc Vô Song im lặng không nói gì, hỏi.
Ngọc Vô Song không nói gì.
Dương Diệp nói:
- Vẫn câu nói kia, nếu như thành phá, chúng ta, còn có người Vân Hải thư viện, đại bộ phận đều có thể sống sót. Bởi vì Vân Hải thành chỉ có thể xem như phụ thuộc Vân Hải thư viện, cũng không phải đại bản doanh của chúng ta. Cho nên, Vân Hải thư viện sẽ không tử thủ tòa thành này, đối với cao tâng Vân Hải thư viện mà nói, giá trị của chúng ta vượt xa Vân Hải thành. Cho nên, những người Vân Hải thành này không đến thủ thành, kết cục cuối cùng của bọn họ nhất chính là hi sinh chính mình lưỡng bại câu thương với đàn sói...
Nói đến đây, ánh mắt Dương Diệp nhìn ra xa xa, lúc này đã có tiếng kêu thảm thiết vang lên, nói:
- Hiện tại chết một chút người còn tốt hơn chết một thành.
- Nhưng nếu như bọn họ tạo phản thì sao?
Đột nhiên Ngọc Vô Song ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói.
- Tạo phản?
Dương Diệp khẽ cười một tiếng, sau đó nói:
- Không cần thủ thành, mở cửa thành, lại cho tất cả yêu thú vào thành. Sau đó chúng ta xem bọn chúng đổ máu với yêu thú, cuối cùng chúng ta tới ngồi thu ngư ông thủ lợi!
- Ngươi...
Ngọc Vô Song bị lời này của Dương Diệp dọa sợ. Nàng không nghĩ tới, trong nội tâm Dương Diệp lại có suy nghĩ này, mở cửa thành, việc này ý vị như thế nào? Ý nghĩa sẽ có vô số người chết!
Mà ở trong đó, có hài tử, có người tay trói gà không chặt, còn có rất nhiều rất nhiêu người vô tội...
- Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn!
Hồi lâu, Ngọc Vô Song không nhịn được nói ra.
- Không cần thủ thành, mở cửa thành, lại cho tất cả yêu thú vào thành. Sau đó chúng ta xem bọn chúng đổ máu với yêu thú, cuối cùng chúng ta tới ngồi thu ngư ông thủ lợi!
- Ngươi...
Ngọc Vô Song bị lời này của Dương Diệp dọa sợ. Nàng không nghĩ tới, trong nội tâm Dương Diệp lại có suy nghĩ này, mở cửa thành, việc này ý vị như thế nào? Ý nghĩa sẽ có vô số người chết!
Mà ở trong đó, có hài tử, có người tay trói gà không chặt, còn có rất nhiều rất nhiêu người vô tội...
- Ngươi, ngươi thật tàn nhẫn!
Hồi lâu, Ngọc Vô Song không nhịn được nói ra.
Nghe vậy, đột nhiên Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Ngọc Vô Song, hắn không nói gì, chỉ nhìn Ngọc Vô Song, trong mắt hắn là hờ hững.
Nhìn thấy Dương Diệp dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ, nội tâm Ngọc Vô Song rung động, nàng muốn nói điều gì, Dương Diệp thu hồi ánh mắt, lúc này Dương Diệp không có nói cái gì nữa. Gương mặt Ngọc Vô Song tái nhợt!
Dương Diệp im lặng, nàng biết rõ trong lòng hắn có chút không thích cách làm của nàng, cho nên nàng muốn mở miệng giải thích. Khi ở chung với Dương Diệp đến nay, nàng biết rõ tính cách của Dương Diệp, chỉ có đối với người của mình, hắn mới đi giải thích, mà không phải người mình, hắn không quan tâm tới.
Dù nhiều khi Dương Diệp rất dễ nói chuyện, cũng rất bình dị gần gũi, nhưng nàng hiểu, Dương Diệp là người đặc biệt cao ngạo. Hắn dễ nói chuyện, hắn bình dị gần chỉ có với người mà hắn tán thành.....
Mà bây giờ, Dương Diệp không giải thích với nàng, việc này ý vị như thế nào?
Ngọc Vô Song vừa định nói chuyện, đột nhiên, nơi xa có tiếng kêu thảm thiết, không đến một hồi, mấy cường giả trăm người nhân loại xuất hiện trong tâm mắt đám người Dương Diệp, mấy trăm cường giả nhân loại điên cuông chạy về phía Dương Diệp, phía sau bọn họ là vài chục lang yêu!
- Cứu mạng...
Trong đám người, vô số người hô to.
Dương Diệp lại thờ ơ lạnh nhạt, không nhúc nhích chút nào, mà đệ tử ngoại viện nhìn thấy Dương Diệp không ra lệnh cũng không có ra tay. Rất nhanh, đám người kia vọt tới dưới tường thành, đàn sói dừng lại, bởi vì trước mặt chúng là khe rãnh mà Dương Diệp chém ra.
Vi phạm, chết!
Những lời này, chúng sẽ không quên!
Đàn sói liếc mắt nhìn đám nhân loại mà mình đuổi giết, trong mắt có một tia không cam lòng, nhưng chúng lại xoay người rời đi, không đến hai giây, chúng đã biến mất trong mắt mọi người.
Rất nhanh, xa xa lại có từng tiếng kêu thảm thiết, không chỉ có xa xa, kỳ thật rất nhiều nơi trong thành đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Có mấy ngàn lang yêu tiến vào Vân Hải thành, so sánh với nhân số trong Vân Hải thành, chúng quả thực là giọt nước mà thôi. Nhưng hiện tại đám lang yêu đang tàn sát nhân loại.
Vì cái gì?
Bởi vì rất nhiều nhân loại căn bản không đoàn kết! Đối mặt lang yêu, bọn họ nghĩ không phải liên thủ đối địch, mà là làm sao chạy để khỏi chết.
Giống như mấy trăm người này, trong đó có rất nhiều Tôn Giả cảnh, cũng có vài Hoàng Giả cảnh, nếu như bọn họ liên thủ, nên chạy là đàn sói. Dù sao đàn sói chỉ có vài chục con mà thôi! Thế nhưng mà, những người này cũng không có làm như vậy. Bởi vì, không ai cũng muốn đi liều mạng với lang yêu!
Đúng lúc này, một gã thanh niên nhảy lên tường thành, sau đó chỉ vào Dương Diệp giận dữ hét:
- Dùng thực lực các ngươi, các ngươi hoàn toàn có thể giết chết những súc sinh kia, vì cái gì các ngươi không ra tay? Vì cái gì không ra tay? Còn nữa, tại sao những yêu thú này có thể vào thành? Không phải các ngươi thủ thành sao? Các ngươi thủ nơi nào? À? Nói chuyện đi? Ngươi điếc sao?