Chương 1780: Thu hồi đại trận, mở cửa thành! (1)
Chương 1780: Thu hồi đại trận, mở cửa thành! (1)Chương 1780: Thu hồi đại trận, mở cửa thành! (1)
Mấy trăm vạn con sói, đa số trong đó đều là Tôn Giả cảnh, Hoàng Giả cảnh, tăng thêm hình thể lang yêu khổng lồ, còn chưa giao thủ chính diện thì uy áp đã làm rất nhiều người run rẩy.
Bởi vậy, rất nhiêu người đã chuẩn bị bỏ trốn.
Một đạo kiếm quang lóe lên, mười mấy tên huyền giả quay người trốn đều chết tại chỗ.
- Tất cả đệ tử Vân Hải thư viện nghe lệnh, người nào dám can đảm bỏ chạy, lập tức giết không thai
Dương Diệp quát lớn như sấm sét, đám người chuẩn bị chạy trốn đều dừng bước, bởi vì cường giả Vân Hải thư viện đã canh giữ ở bốn phía. Vẫn có chút người không chịu nổi uy áp của đàn sói nên quay người bỏ chạy...
Đều không ngoại lệ, những người này đều bỏ trốn, ở trong đó còn có một gã Bán Thánh cao cấp!
Sau khi tru sát mấy ngàn người, nơi này đã không có người lẩn trốn, có lẽ trong lòng vẫn muốn trốn, nhưng ít ra đã không dám hành động.
Cường giả lưu lại cùng tiến lui với Vân Hải thư viện sẽ có một con đường sống, hiện tại bỏ trốn chỉ có thập tử vô sinh. Trừ phi có người mang theo tất cả mọi người cùng trốn, nhưng mà, ai dám?
Hơn nữa mọi người tỉnh táo lại đã hiểu một việc, nếu như đàn sói xông vào trong thành, mà Vân Hải thư viện đến lúc đó rút quân, bọn họ nên làm như thế nào?
Mặt đối mặt với đàn sói, không có Vân Hải thư viện trợ giúp, tất cả mọi người trong thành sẽ bị tàn sát. Những có lẽ Bán Thánh cao cấp có thể đào tẩu, nhưng người dưới Bán Thánh cao cấp thì sao?
Nghĩ đến điểm này, rất nhiều người bỏ đi tâm tư chạy trốn.
Vào thời khắc thành bị phá, đàn sói cũng không có xông vào đám người Dương Diệp, trong mắt những lang yêu cầm đầu mang theo nghi hoặc cùng khó hiểu. Hiển nhiên, chúng không ngờ trong thành chờ chúng là một trăm vạn nhân loại, hơn nữa, số lượng nhân loại còn không ngừng gia tăng!
Thân hình Dương Diệp lóe lên, hắn đi vào không trung, sau đó nói với mọi người:
- Các ngươi nhìn thấy, bên ngoài chính là mấy trăm vạn con sói, trừ tại đây, chung quanh Vân Hải thành chúng ta đều là sói. Trốn? Không, chúng ta không có chỗ trốn. Muốn sống, chỉ có giết, giết lùi đám sói này.
Nói xong, trên mặt Dương Diệp còn lộ ra thân sắc hung ác, nói: - Ta nói trước, nếu các ngươi dám trốn, ta rút các cường giả Vân Hải thư viện rời khỏi Vân Hải thành, ta nói được thì làm được!
Nghe được Dương Diệp nói thế, mọi người đều biến sắc, sau đó sắc mặt mọi người trắng bệch.
Không có cường giả Vân Hải thư viện, bọn họ sẽ bị đồ sát không thương tiếc.
- Ai dám trốn, lão tử sẽ không tha hắn đầu tiên! Chúng ta nguyện ý cùng tiến thối với Vân Hải thư viện!
- Diệp giáo tập, Vân Hải thành đang lúc nguy cấp, ngài cứ chỉ huy mọi người, ngươi yên tâm, nếu ai dám lâm trận bỏ chạy, Mạc gia ta sẽ không tha cho kẻ đó đầu tiên.
- Ai dám trốn, tru cửu tộc!...
Trong tràng, vô số người vội vàng tỏ thái độ, sợ Dương Diệp hạ lệnh rút cường giả Vân Hải thư viện rời khỏi Vân Hải thành, đặc biệt là những thế gia trong Vân Hải thành, căn cơ của bọn họ nằm tại Vân Hải thành, một khi thành phá, cho dù bọn họ có thể đào tẩu, nhưng căn cơ không còn, gia tộc nhất định sẽ suy sụp! Cho nên, tuyệt đối không thể thành bị phá.
- Bọn họ trước kia không phải như vậy...
Bên cạnh, bỗng nhiên Thương Thanh Ảnh nói.
Ngọc Vô Song cười lạnh một tiếng, nói: - Ác nhân có ác nhân trị, thư viện dĩ vãng quá cao thượng rồi. Nói như vậy, nếu như Vân Hải thành là thế lực phụ thuộc Thanh Đạo môn, Thanh Đạo môn nói một câu, đám người này dám không chiến hay sao? Theo ta nói, thư viện quy định không tham gia tranh đấu thế tục là không được. Đã không thể hoàn toàn siêu nhiên thoát tục, như vậy chỉ có thể dung nhập thế tục, chỉ có như vậy, thư viện mới không lâm vào tình cảnh xấu hổ như hiện tại!
Thương Thanh Ảnh trầm mặc.
Đúng lúc này, đàn sói lui về phía sau vài trăm trượng, sau đó đàn sói tách ra hai bên.
Chỉ chốc lát, một nam tử mặc trường bào màu vàng xuất hiện trong tâm mắt đám người Dương Diệp, nam tử cưỡi một con cự lang, nhìn thấy đầu cự lang này, đôi mắt Dương Diệp híp lại.
Bởi vì đầu cự lang này là Bán Thánh cao cấp!
Nam tử áo vàng cưỡi cự lang đi tới dưới thành, ánh mắt của hắn nhìn tường thành còn chưa sụp đổ hoàn toàn, tại đó đóng đinh một người một sói. Người dĩ nhiên là là nam tử áo vàng của Vân Tiêu thánh điện, mà sói là bạch lang.
Nam tử áo vàng và bạch lang cũng còn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi.
Hồi lâu, nam tử áo vàng thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói: - Là Thiên Lang tộc ta tính sai, không nghĩ tới Vân Hải thư viện còn có thiên tài như ngươi, hơn nữa Vân Hải thư viện còn che dấu sâu như vậy. Ta càng không có nghĩ tới, ngươi lại có thể tụ tập đám nhân loại sợ chết trong Vân Hải thành với nhau, thật sự không nghĩ tới... . Nhân loại, ngươi tên gì?
- Vân Hải thư viện, giáo tập ngoại viện Diệp Dương!
Dương Diệp xuất hiện cách nam tử áo vàng mấy trăm trượng, nói:
- Để cho ta đoán xem, ngươi hẳn là một trong những nhỉ tử của Thiên Lang Vương?
- Ta là đại ca của Lam Khiếu!
Nam tử áo vàng nói.
Nghe vậy, Thương Thanh Ảnh và một ít Bán Thánh cao cấp của Vân Hải thư viện giật mình. Thân hình Thương Thanh Ảnh khẽ động, nàng đi tới trước mặt Dương Diệp, mặt sắc mặt ngưng trọng nói:
- Người này là người mạnh nhất Thiên Lang sơn mạch dưới Thiên Lang Vương và các Thánh giả, được xưng tiểu Thiên Lang Vương. Ngươi, ngươi không nên chủ quan!
- Ngươi biết hắn là ai không?
Lúc này, nam tử áo bào vàng chỉ vào nam tử áo vàng bị đóng đinh, hỏi.
- Hắn nói hắn là đệ đệ của Lâu Thiên Tiêu!
Dương Diệp nói.
Nam tử áo bào vàng nói:
- Ngươi đã biết rõ, còn dám làm như thế?
Dương Diệp khẽ cười một tiếng, nói:
- Ta cảm thấy được, ngươi nên lo lắng cho đệ đệ của mình thì tốt hơn!