Chương 1788: Dương Diệp không có ý trí! (1)
Chương 1788: Dương Diệp không có ý trí! (1)Chương 1788: Dương Diệp không có ý trí! (1)
Thần trí của Dương Diệp đã mơ hồ.
Sát ý có thể ảnh hưởng người khác, cũng có thể ảnh hưởng chính mình. Nếu như là trước kia, sát ý căn bản không ảnh hưởng tới Dương Diệp, bởi vì khi đó sát ý chỉ là Thiên giai tam trọng, có kiếm ý nửa bước Hư Vô cảnh áp chế, sát ý Thiên giai tam trọng không thể làm gì. Nhưng hiện tại, sát ý đã tấn thẳng đến nửa bước Hư Vô cảnh, đã cùng cấp bậc với kiếm ý, kiếm ý lúc này không thể áp chế nổi sát ý.
Tăng thêm bản thân Ngọc Vô Song, trong đầu Dương Diệp chỉ còn lại sát ý cùng nộ khí, bởi vậy, sát ý hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, mà kiếm ý bị đè ép.
Sát ý chiếm cứ thượng phong, trong đầu Dương Diệp lúc này chỉ có giết, điên cuồng giết...
Nhìn thấy bộ dáng của Dương Diệp, tất cả mọi người sợ hãi hồn phi phách tán, tuy Dương Diệp lúc này đã trọng thương, nhưng chỉ bằng vào sát ý cùng kiếm ý nửa bước Hư Vô cảnh cũng đã có thể nghiền áp bọn họ.
Trốn!
Vô số người điên cuồng chạy vào trong thành, cảnh tượng thật đồ sộ. Không biết nguyên nhân gì, Dương Diệp tập trung vào Thương Thanh Ảnh, từng đạo kiếm ý vô hình trấn áp Thương Thanh Ảnh, Thương Thanh Ảnh kinh hãi, lúc này nàng đã không suy nghĩ việc khác, cũng chuẩn bị trốn. Nhưng sau một khắc, Dương Diệp đã xuất hiện trước mặt nàng, Dương Diệp đã thi triển ra tốc chi pháp tác!
Hết!
Trong đầu Thương Thanh Ảnh chỉ có suy nghĩ này, tia sáng đỏ tập trung lấy nàng, sau đó, đôi mắt nàng đỏ thẫm, không chỉ có nàng, hơn mười người sau lưng nàng cũng thế. Kể cả Thương Thanh Ảnh và bọn họ đều rút vũ khí đâm vào ngực mình...
- Dừng tay, Diệp Dương, Vô Song nàng còn chưa có chết!
Đúng lúc này, Ngọc Vô Kiều gào lên.
Ngọc Vô Kiều vừa dứt lời, động tác của đám người Thương Thanh Ảnh dừng lại, nhưng vẫn trễ, đã có vài người đâm vũ khí vào người, nhưng khá tốt, bọn họ chỉ đâm rách da mà thôi.
Dương Diệp đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu, trên mặt hắn hiện ra một tia giãy giụa, dân dần, hào quang màu đỏ chung quanh biến mất.
Phải mất một phút sau, tóc và mắt của Dương Diệp dần dần khôi phục bình thường. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người thở ra một hơi.
Đám người Thương Thanh Ảnh vừa thanh tỉnh đã đổ mồ hôi lạnh... Bởi vì chậm hơn một chút thì bọn họ đã tự sát.
Dương Diệp đứng nguyên tại chỗ, sau đó thân hình khẽ động đi tới trước mặt Ngọc Vô Song, lúc này, Ngọc Vô Song đang năm trong ngực Ngọc Vô Kiều nhìn Dương Diệp. Trên mặt nàng là nước mắt.
Nhìn thấy Ngọc Vô Song còn sống, Dương Diệp té xuống đất. Trước kia, sở dĩ hắn có thể hành động, kỳ thật hắn chỉ dựa vào sát niệm cùng lực ý chí cường đại, hiện tại nhìn thấy Ngọc Vô Song còn sống thì nghị lực chèo chống hắn cũng biến mất.
Nhìn thấy Dương Diệp ngã xuống, Thương Thanh Ảnh lại thở dài một hơi. Nàng hiện tại xem như phát hiện, kỳ thật Dương Diệp có lý trí còn rất tốt... Đương nhiên, chủ yếu là bởi vì Dương Diệp không có lý trí quá kinh khủng. Nàng không chút nghi ngờ, nếu như Ngọc Vô Song chết thật, Dương Diệp sẽ đồ sát tất cả mọi người tại đây.
Cũng không phải nói hắn muốn giết những người này, mà là hắn khi đó đã không có lý trí. Dương Diệp có lý trí ít nhất còn hiểu chuyện, không chọc hắn, hắn cũng sẽ không chọc ngươi. Mà Dương Diệp mất đi lý trí, hắn khi đó đã biến thành cổ máy giết người. Ánh mắt Thương Thanh Ảnh nhìn lên người Dương Diệp, sau đó nhìn về phía Cô Thiên Phàm, Cô Thiên Phàm lúc này còn chưa có chết, nhưng hắn còn khủng bố hơn cả cái chết...
Tứ chi của Cô Thiên Phàm đã đứt, trên người hắn đã huyết nhục mơ hồ, dưới thân là từng khối huyết nhục, thịt rất mỏng, có hơn ngàn miếng... Thân thể huyết nhục mơ hồ của hắn đang run rẩy.
Hắn hiện tại đã thanh tỉnh, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Dương Diệp, trong mắt là oán độc vô tận. Hồi lâu, hắn nhìn vê phía Thương Thanh Ảnh, trong mắt có một tia khẩn cầu. Lúc này, chết với hắn là giải thoát!
Trong mắt Thương Thanh Ảnh sinh ra cảm giác không đành lòng, hồi lâu, nàng thấp giọng thở dài, cong ngón búng ra, một đám kình khí bắn vào đầu Cô Thiên Phàm, Cô Thiên Phàm lập tức mất mạng.
- Ám viện, thật không còn...
Trong mắt Thương Thanh Ảnh chỉ có phức tạp, có thể nói ám viện là lực lượng trung kiên của thư viện, nếu như nói ám viện mất mạng trong tay yêu thú, trong nội tâm nàng cảm thụ khá hơn một ít. Nhưng ám viện lại chết trong tay Dương Diệp. Muốn nói trong nội tâm không có oán khí đó là giả. Không chỉ có nàng, trong nội tâm những Thánh giả thư viện khẳng định cũng có oán khí. Nhưng là đúng như Dương Diệp nói, thiên tài còn sống vĩnh viễn quan trọng hơn thiên tài chết đi.
Hơn nữa, nếu như nói Vân Hải thư viện muốn rửa sạch sỉ nhục ngàn năm với Bạch Lộ thư viện, không hê nghi ngờ, Dương Diệp là người thích hợp nhất của Vân Hải thư viện, có thể nói là lựa chọn cuối cùng.
Thực lực mạnh, thiên phú mạnh, lòng dạ ác độc, không từ thủ đoạn, lá gan lớn hơn trời...
Cũng chỉ có hắn dẫn dắt, thiên tài Vân Hải thư viện mới có thể còn sống trở về từ Bạch Lộc Thư Viện, hơn nữa còn lấy được thành tích tốt!
Nàng rất rõ ràng, đạt được một thành tích tốt đối với Vân Hải thư viện có ý nghĩa thế nào, ý nghĩa Vân Hải thư viện vô cùng có khả năng trở lại Trung Thổ Thần Châu. Nếu như có thể trở lại Trung Thổ Thần Châu, đừng nói một ám viện, cho dù tổn thất mười ám viện cũng đáng được. Bởi vì chỉ cân Vân Hải thư viện trở lại Trung Thổ Thần Châu, khi đó có thể lập tức bồi dưỡng mười ám viện.
Tại Trung Thổ Thần Châu, thiên tài như chó...
Nói cho cùng, Vân Hải thư viện đến bây giờ vẫn dung túng Dương Diệp, mục đích chủ yếu là lợi dụng hắn. Không thể nói Vân Hải thư viện rắp tâm bất lương, dù sao trên đời này không có cơm trưa miễn phí, ngươi muốn được cái gì, nhất định phải trả giá cái gì. Hơn nữa, không phải Dương Diệp cũng lợi dụng Vân Hải thư viện hay sao?
Bất kể là thế giới nào, tất cả đều là lợi ích chí thượng!
Vân Hải thành.
Trong một gian phòng, Dương Diệp nằm trên giường, toàn thân hắn tỏa ra hào quang màu tím. nằm bên giường Dương Diệp là Ngọc Vô Song cùng Ngọc Vô Kiều, Ngọc Vô Kiều nằm trong ngực Ngọc Vô Song, sắc mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên nàng rất suy yếu.
- Tam nha đầu, trước kia ngươi hù chết tal