Chương 1790: Chúng ta nên phản công! (1)
Chương 1790: Chúng ta nên phản công! (1)Chương 1790: Chúng ta nên phản công! (1)
Bên ngoài thành bắc Vân Hải thành.
Bên ngoài thành, đám người hỗn loạn, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết.
Đàn sói bại lui, lưu lại gần hai trăm vạn thi thể yêu thú, những thi thể này đều là bảo bối với nhân loại. Đặc biệt là nội đan của lang vương, nội đan đổi với nhân loại mà nói là một thứ tốt không thể nghi ngờ, dù sao thứ này có thể trợ giúp nhân loại tăng thực lực lên, lại có thể bán với giá cao.
Hơn hai trăm vạn thi thể lang yêu, việc này có hơn ý nghĩa hai trăm vạn nội đan yêu thú, hơn nữa đa số trong đó là Tôn cấp, Hoàng cấp, thậm chí là Bán Thánh, Bán Thánh cao cấp cũng có. Bị những nội đan này hấp dẫn, mọi người vốn đoàn kết nhất trí lại sinh ra tham lam. Cuối cùng, bởi vì phân phối không đồng đều nên đánh nhau tàn nhẫn.
Nhìn đám người đánh nhau, đám người Thương Thanh Ảnh vô kế khả thi, Vân Hải thư viện đã ra mặt trấn áp, nhưng không có chút tác dụng.
Nếu như những người này đều là địch nhân, như vậy khá tốt, trực tiếp ra tay là được. Nhưng vấn đề là những người này không phải địch nhân, căn bản không thể dùng vũ lực để giải quyết. Trước kia Vân Hải thư viện cũng ra tay trấn áp một ít người, nhưng cũng không có tác dụng, bởi vì tất cả mọi người đều đang tranh đoạt nội đan!
Lại dùng vũ lực trấn áp, đổi lấy có thể là tất cả mọi người phản cảm, thậm chí là công nhiên tạo phản.
- Nếu như Diệp Dương ở chỗ này, tình huống sẽ không như vậy!
Lúc này, một lão giả bên cạnh Thương Thanh Ảnh nói.
Thương Thanh Ảnh liếc mắt nhìn lão giả, nói:
- Vũ lão, ngươi không phải rất chán ghét hắn sao?
Lão giả lắc đầu, nói:
- Kẻ này làm việc không kiêng nể gì cả, làm người càng không hiểu biến báo, một lời không hợp thì động thủ. Loại tính cách này, ta cực kỳ chán ghét. Nhưng mà, không thể không nói, chỉ có loại người tài giỏi như hắn mới có thể chấn nhiếp những người này.
Thương Thanh Ảnh trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Hắn ở lại Vân Hải thư viện chúng ta, không biết là phúc hay là họa. Dù sao, ta có cảm giác, ngày sau nhất định sẽ mang tới phiên toái lớn cho Vân Hải thư viện chúng ta.
Lão giả gật đầu, nói:
- Tính cách của hắn, hoặc là chết sớm, hoặc phát triển đến mức ai cũng phải nhìn lên. nói đến đây, bỗng nhiên lão giả nhìn về phía Thương Thanh Ảnh, nói:
- Nha đầu, ngươi vê sau tận lực đừng trêu chọc tên điên này. Nếu là trước kia, hắn đã nhiều lần muốn giết ngươi. Dùng thực lực của hắn, nếu toàn lực ra tay, trừ viện trưởng và mấy lão gia hỏa cùng Vân Hải ra, trong thư viện không ai ngăn cản được hắn.
Thương Thanh Ảnh đang muốn nói chuyện, nơi xa có tiếng nổ lớn, sau đó là tiếng rống giận vang lên.
- Nội đan Bán Thánh này là của lão tử, ai dám đoạt, lão tử giết hắn!
Đám người Thương Thanh Ảnh nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một gã nam tử cầm đao bị đám người vây quanh, dưới chân nam tử này là mấy cỗ thi thể.
Nam tử cầm đao là cường giả Bán Thánh, đám người vây quanh hắn phần lớn là Hoàng Giả cảnh, nhưng có vài tên cường giả Bán Thánh. Tuy những người này hiển nhiên kiêng kị thực lực nam tử, bọn họ chỉ vây quanh chứ không xông lên.
- Là ngươi? Tô Man, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Nội đan Bán Thánh, có thực lực thì được. Ngươi thức thời thì giao ra, bằng không hôm nay là ngày chết của ngươi.
Trong đám người, một người trung niên gầy gò nói. - Có thực lực cự đạt được?
Nam tử tên Tô Man phi một tiếng, hắn chỉ vào đối phương và nói:
- Vu Thanh, rác rưởi như ngươi cũng dám nói lời này, ngươi có thể dám đánh nhau với ta không?
Nghe vậy, nam tử Vu Thanh nheo mắt lại, hắn âm trầm nói:
- Tô Man, ta xem ngươi muốn chết!
- Đừng nhiều lời, lão tử sợ các ngươi saol
Tô man nhe răng cười nói:
- Đúng thế, lão tử một người đánh không lại các ngươi nhiều người, nhưng lão tử dám cam đoan, lão tử có thể kéo chín thành các ngươi chết cùng. Nếu không kéo được, lão tử sẽ tự bạo!
Nghe Tô Man nói thế, sắc mặt mọi người biến hóa, một gã cường giả Bán Thánh tự bạo không phải trò đùa. Trong đó một ít huyền giả Hoàng Giả cảnh đã bắt đầu bỏ cuộc, bởi vì một khi Bán Thánh tự bạo, bọn họ tuyệt đối sẽ thập tử vô sinh.
- Nói nhảm, hắn dám tự bạo sao?
Lúc này, Vu Thanh tức giận nói:
- Hắn đang dọa chúng ta, chúng ta nhiều người như vậy, sợ hắn cái gì, cùng xông lên. - Khốn nạn, lão tử giết ngươi trước!
Tô Man gầm lên một tiếng, nói xong hắn muốn động thủ, mà lúc này, lại có giọng nói vang lên.
- Diệp Dương đến!
Giọng nói không lớn nhưng tất cả mọi người dừng lại.
Tô man tưucs giận tới mưc stanaj cùng, lúc này hắn đã quên Dương Diệp là ai. Bờ vậy hắn giận dữ nói:
- Đừng nói Diệp Dương, cho dù là viện trưởng Vân Hải thư viện đến, lão tử cũng muốn...
Nói đến đây, đột nhiên hắn câm miệng.
Lúc này, hắn nhớ tới Diệp Dương là ai.
Ánh mắt mọi người nhìn sang cửa thành, cửa thành Vân Hải thành có mộtt gã nam tử cùng hai gã nữ tử đang đứng.
Một nam hai nữ này chính là Dương Diệp cùng tỷ muội Ngọc Vô Song.
Dương Diệp cùng Ngọc Vô Song vẫn còn suy yếu, đặc biệt là Dương Diệp, không chỉ thân thể suy yếu, khí tức cũng suy yếu.
Dù là như thế, nhưng mọi người đều dừng lại.
Dương Diệp ho nhẹ một tiếng, sau đó hắn đi về phía đám người Tô Man, đám người đứng trước Dương Diệp đều tránh ra. Rất nhanh, Dương Diệp đi vào trước mặt đám người Tô Man. Dương Diệp nhìn đám người Tô Man, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Tô Man, nói:
- Nội đan cho tai
Nghe vậy, ánh mắt mọi người nhìn sang Tô Man. Sắc mặt mọi người đều khác nhau, phân lớn đều có chút hả hê. Đặc biệt là hơn mười người vây quanh Tô Man.
Nghe được Dương Diệp nói, sắc mặt Tô Man Thần hơi đổi, hiển nhiên, hắn không nghĩ tới sát thân trước mặt lại gây phiên toái cho hắn. Trâm ngâm hôi lâu, hắn nói: