Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1728 - Chương 1794: Trong Mắt Ta, Dương Diệp Ngươi Như Con Sâu Cái Kiến (1)

Chương 1794: Trong mắt ta, Dương Diệp ngươi như con sâu cái kiến (1) Chương 1794: Trong mắt ta, Dương Diệp ngươi như con sâu cái kiến (1)Chương 1794: Trong mắt ta, Dương Diệp ngươi như con sâu cái kiến (1)

Ngọc Vô Song bị cảnh này dọa sợ không nói ra lời, nàng mất một lúc lâu mới khôi phục tinh thần.

- Ngươi, ngươi đạt tới kiếm ý Hư Vô cảnh?

Dương Diệp nhắm mắt lại, không gian chung quanh hắn khôi phục lại như cũ. Qua một hồi, Dương Diệp mở mắt ra, tất cả khôi phục như thường.

Dương Diệp lắc đầu, nói:

- Nào có dễ dàng đạt tới Hư Vô cảnh như vậy, chỉ có điêu có chút thu hoạch, kiếm ý tăng cường rất nhiều. Đúng rồi, ngươi biết ý cảnh Hư Vô cảnh?

Ngọc Vô Song gật đầu, nói:

- Nghe phụ thân ta nhắc tới qual

- Phụ thân ngươi là Thánh giả?

Dương Diệp hỏi.

Ngọc Vô Song nói:

- Tự nhiên, đúng rồi, hắn và sư phụ Cổ chân nhân của ngươi là bằng hữu chí giao đấy. Dương Diệp nói:

- Có cơ hội nhất định đi bái phỏng. Đúng rồi, đệ tử Cổ Kiếm trai xảy ra chuyện gì?

Ngọc Vô Song nói:

- Để hắn nói cho ngươi hay!

Ngọc Vô Song vừa dứt lời, một gã nam tử mặc áo xanh mang hộp kiếm đi vào, nam tử cụt một tay.

- Ngô sư huynh?

Dương Diệp cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì nam tử trước mắt chính là ngu kiếm Ngô Nham Trung. Dương Diệp phát hiện, khí tức của Ngô Nham Trung lúc này rất yếu, trên người còn có vết đao ngấn, hiển nhiên đã bị thương.

- Xảy ra chuyện!

Ngô Nham Trung nói.

Rất nhanh, Ngô Nham Trung tự thuật, Dương Diệp biết rõ chân tướng.

Đệ tử Cổ Kiếm trai thu được yêu cầu giúp đỡ của hắn, đệ tử Hoàng Giả cảnh Cổ Kiếm trai đều chạy tới Vân Hải thành, nhân số khoảng ba ngàn người. Dưới tình huống bình thường, bọn họ đã tới Vân Hải thành vào vài ngày trước. Nhưng trên đường đi, đệ tử Cổ Kiếm trai tao ngộ một đám người áo đen đánh lén bất ngờ, đệ tử Cổ Kiếm trai chết mấy trăm người!

Đệ tử Cổ Kiếm trai lập tức triển khai phản kích, nhưng bọn họ kinh hãi phát hiện, những người này thực lực cường đại, một phen kịch chiến qua đi, bọn họ chết thêm không ít, nếu như không phải bọn họ ỷ vào tốc độ ngự kiếm, chỉ sợ sẽ bị diệt tất cả.

- Ngươi nói chỉ có mười ba người áo đen?

Dương Diệp hỏi Ngô Nham Trung.

Nghe vậy, sắc mặt Ngô Nham Trung có chút khó coi, cuối cùng hắn ' gian nan ' gật đầu.

- Còn cũng chỉ là Bán Thánh bình thường?

Dương Diệp lại hỏi.

Sắc mặt Ngô Nham Trung không phải khó coi mà là tối tăm, hồi lâu, hắn cười khổ, nói:

- Dương huynh, ngươi đừng hỏi, cứ hỏi tiếp, mặt mũi của ta đặt ở nơi nào.

Nghe được Ngô Nham Trung nói thế, sắc mặt Dương Diệp cùng Ngọc Vô Song đều ngưng trọng.

Lúc này, đệ tử Cổ Kiếm trai đến đều là tinh anh của Cổ Kiếm trai, mặc dù đa số là Hoàng Giả cảnh, nhưng đều là tôn tại vượt cấp giết địch! Đối với những tinh anh Cổ Kiếm trai này mà nói, Bán Thánh bình thường và Hoàng Giả cảnh không khác nhau quá lớn. Hơn nữa, lần này trong hàng đệ tử Cổ Kiếm trai tới đây còn có hơn năm mươi tên cường giả Bán Thánh!

Hơn năm mươi tên Bán Thánh, gân ba ngàn Hoàng Giả cảnh lại bị mười ba người giết chạy thục mạng...

Đương nhiên, Dương Diệp cũng không có ý xem thường đám người Cổ Kiếm trai, bởi vì hắn biết rõ những đệ tử kia, nếu như nói có thể chiến đấu với đối phương, những đệ tử này tuyệt đối sẽ không trốn. Bọn họ đã lựa chọn trốn, chứng minh một việc, chính là mười ba người kia không phải bọn họ có thể chiến thắng!

Đối mặt địch nhân thực lực mạnh hơn quá nhiều vẫn quyết chiến tới cùng, đó không gọi là dũng khí, mà gọi là ngu xuẩn.

- Bọn họ rất mạnh!

Lúc này, Ngồ Nham Trung nói:

- Có thể nói, Cổ Kiếm trai chúng ta, dưới Thánh giả, trừ Lục sư tỷ và Trân Đông sư huynh và Dương huynh ngươi ra, căn bản không có người nào là đối thủ của bọn họ. Đáng tiếc là, lần này Lục sư tỷ cùng Trân Đông sư huynh không đến, bằng không chúng ta cũng không chật vật như thế.

- Đệ tử Kiếm trai đệ tử hiện tại ở đâu?

Dương Diệp hỏi.

- Bên ngoài Thiên Lang sơn mạchI Ngô Nham Trung trâm giọng nói:

- Đi tới bên ngoài Thiên Lang sơn mạch nơi này, chúng ta phát hiện, trên không Thiên Lang sơn mạch có cường đại cấm chế, chúng ta căn bản không cách nào phi hành, bất đắc dĩ chỉ có thể đi bộ lên sơn mạch. Sau khi đi vào sơn mạch, chúng ta không chỉ có bị mười ba người đuổi giết, còn bị lang yêu của Thiên Lang sơn mạch vây giết, ta thừa dịp loạn và được các sư huynh đệ yểm hộ mới chạy thoát, cũng đuổi tới Vân Hải thành.

Nói đến đây, Ngô Nham Trung đi lên một bước, nói:

- Kính xin Dương huynh lập tức ra tay, bằng không thì sẽ trễ, chúng ta không biết sẽ tổn thất bao nhiêu sư huynh đệ.

Dương Diệp nhìn vê phía Ngọc Vô Song, nói:

- Không nên nói với kẻ nào là ta ra khỏi thành, ngoại nhân hỏi, nói ta đang bế quan.

- Hiểu!

Ngọc Vô Song gật đầu, lại nói:

- Cẩn thận chút!

Nàng cũng không có ngăn cản, tuy thực lực mười ba người kia khẳng định rất mạnh, nhưng nàng rất có lòng tin vào Dương Diệp. Tại Thanh Châu này, trừ Thánh giả, chỉ cần Dương Diệp muốn chạy trốn, cho dù là năm đại thiên tài như Lâu Thiên Tiêu cũng chỉ có thể đứng nhìn, bởi vì Dương Diệp lĩnh ngộ tốc chi pháp tắc!

Dương Diệp gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, nhìn vê phía Ngô Nham Trung, nói:

- Dẫn đường!

Cứ như vậy, Dương Diệp cùng Ngô Nham Trung lặng lẽ ra khỏi Vân Hải thành. Sau khi ra khỏi Vân Hải thành, hai người một đường chạy như điên về phía Thiên Lang sơn mạch.

Tiến vào rừng rậm, Dương Diệp cau mày, sau khi đi vào một khu đất trống, đột nhiên Dương Diệp dừng lại.

- Dương huynh, như thế nào?

Ngô Nham Trung khó hiểu hỏi.

- Ngươi đi trước!

Dương Diệp trâm giọng nói.

Sắc mặt Ngô Nham Trung biến hóa, hắn không ngốc, tự nhiên biết chắc có phiền toái.

- Không nghĩ tới Cổ Kiếm trai trừ Lục Uyển Nhi lại xuất hiện thiên tài như ngươi.

Một giọng nói vang lên, sau đó mười ba tên áo đen xuất hiện, bọn họ vây quanh Dương Diệp cùng Ngô Nham Trung vào giữa. Trừ mười ba tên người áo đen này ra, Dương Diệp còn nhìn thấy một người, chính là nam tử mặt quỷ. Nhìn này nam tử mặt quỷ, Dương Diệp đã hiểu cái gì.

Hơi trâm ngâm, ánh mắt Dương Diệp nhìn đám người áo đen, đám người áo đen này rất quỷ dị, thân thể bọn họ lơ lửng, thân thể như ẩn như hiện, giống như linh hồn thể. Trọng yếu nhất là, Dương Diệp không cảm nhận được khí tức của bọn họ.

- Chính là bọn chúng!

Nhìn thấy mười ba người này, sắc mặt Ngô Nham Trung đầy ngưng trọng.

Dương Diệp nói:
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0