Chương 1822: Uy lực của Băng Diệt Thân Quyền! (1)
Chương 1822: Uy lực của Băng Diệt Thân Quyền! (1)Chương 1822: Uy lực của Băng Diệt Thân Quyền! (1)
Nghe được âm thanh này, cơ mặt Dương Diệp khẽ giật, rõ ràng. Hắn là Thiên Long Vương trở lại nơi ở của mình, phát hiện ra kho báu của mình bị lấy sạch...
- Người đã làm gì?
Ngọc Vô Song nhìn Dương Diệp nói.
Dương Diệp nói:
- Không có gì, ta chỉ trộm ít đồ của hắn thôi. Đúng là người hẹp hòi, thế mà còn là Thánh Giả...
Ngọc Vô Song:
Rất lâu sau, Ngọc Vô Song lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói:
- Bây giờ ngươi ở bên trong Vân Hải Thành, cho dù hắn đang tức giận cũng sẽ không xông vào. Bởi vì hắn biết, Thánh Giả của thư viện Vân Hải nhất định sẽ ra tay ngăn cản hắn. Nhưng ngươil tuyệt đối đừng ra khỏi Vân Hải Thành, cho dù làm vậy là vì chúng ta có được không?
Dương Diệp cười nói:
- Yên tâm, ta sẽ không biết tìm chết!
Ngọc Vô Song khẽ cgật đầu, sau đó xoay người rời đi. Ngọc Vô Song đi rồi, Dương Diệp trở lại trong phòng của mình và ngồi xếp bằng trên giường. Hai mắt hắn khép hờ, tâm thần chìm vào trong thức khải. Khi nhìn bức tranh sơn thủy trong thức hải này, Dương Diệp lại nhìn tới mê mẩn.
Núi là núi đơn giản, nước là nước đơn giản. Từ trong hình lại thấy được bức tranh sơn thủy này có chút vụng về, phải nói là tuyệt đối không có chỗ nào thần kỳ. Tất cả đều bình thường như vậy, vô vị như vậy. Hơn nữa trong đó cũng không có khí thế gì kinh người, hoặc hiện tượng gì kỳ lạ!
Bình thường, đặc biệt bình thường!
Cũng chính bởi vì bình thường như vậy, bức tranh này mới có vẻ không tâm thường. Thử hỏi, nhân vật như Tiêu Dao Tử sẽ vẽ một bức tranh bình thường như vậy cho đệ tử của mình sao?
Dương Diệp biết loại kiếm ý này chỉ có thể ngâm hiểu, không thể truyền lời, bởi vì cho dù đối phương nói cảm ngộ của hắn cho ngươi cũng không có ích lợi gì, bởi vì đó là đạo của người khác, là người khác trải qua cả đời mới nghiệm ra. Không phải hắn nói cho ngươi biết thì ngươi có thể lĩnh ngộ được kiếm ý cảnh giới Hư Vô.
Tuy nhiên, trăm sông đổ về một biển, lại có thể tham khảo đạo của đối phương để hoàn thiện đạo của mình!
Tổ sư của Kiếm Tông vẽ bức tranh này cho đệ tử của mình cũng là ý này! Dương Diệp hiểu rõ điểm ấy, bây giờ hắn đang tìm hiểu!
Tất nhiên chuyện này không thể một sớm một chiều mà làm được. nếu như ý cảnh của cảnh giới Hư Vô dễ lĩnh ngộ như vậy, mấy vạn năm qua Cổ Kiếm Trai cũng sẽ không đến mức không có người nào lĩnh ngộ được.
Cứ như vậy, Dương Diệp nhốt mình ở bên trong gian phòng suốt hơn một tháng.
Nửa tháng đầu, mỗi ngày Dương Diệp đều nhìn tranh sơn thủy này, thời gian còn lại thì tu luyện. Mặc dù kiếm ý không tăng lên tới cảnh giới Hư Vô, nhưng hắn có thu hoạch không nhỏ. Bởi vì mỗi ngày nhìn bức tranh sơn thủy này, hắn phát hiện, kiếm ý của mình tự nhiên trở nên mạnh mẽ. Ban đầu, kiếm ý mạnh mẽ như sát ý vậy, nhưng bây giờ kiếm ý đã có thể áp chế được sát ý!
Ngoại trừ kiếm ý ra, Dương Diệp cũng có thu hoạch rất lớn trên phương diện tu luyện. Bây giờ hắn đã là cảnh giới Hoàng Giả đỉnh phong, cách Bán Thánh không xal
Hắn có lòng tin, nếu cho hắn một tháng thì hắn chắc chắn sẽ trùng kích Bán Thánh!
Về phương diện công pháp huyền kỹ, hắn cũng không bỏ quên. Hắn ôn lại Tử Thần Công tầng thứ nhất một lần, theo hắn suy nghĩ, chỉ cân đạt được Bán Thánh thì lực lượng cơ thể cùng phòng ngự của hắn sẽ lập tức tăng mạnh lên gấp mấy lần, khi đó phòng ngự cơ thể cùng lực lượng của hắn sẽ vượt xa nam tử kiếm nô mặc áo bào màu vàng bên trong không gian vỏ kiếm cổ của hắn.
Mà huyền kỹ được hắn điên cuồng tu luyện, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật cũng từ hai mươi lăm tâng tăng thêm đến ba mươi tầng! Bây giờ, cho dù hắn không cần kiếm ý cảnh giới Hư Vô nửa bước cũng có thể sử dụng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật này dễ dàng phá được phòng ngự của nam tử kiếm nô mặc áo bào màu vàng sau khi biến thân.
Có thể nói, một tháng này hắn cũng đã nâng cao tất cả các phương diện lên rất nhiêu!
Trong lúc đó, Ngọc Vô Song cũng tới tìm hắn, nói với hắn một vài tình hình của Vân Hải Thành.
Mấy ngày trước, Thánh Giả của Thiên Lang Sơn Mạch đã chất. Đến lúc này, thư viện Vân Hải cùng Thiên Lang Sơn Mạch đều có một cường giả cảnh giới Thánh Giả chết đi. Điều này cũng làm cho thù hận giữa hai bên đạt tới độ cao trước đó chưa từng có. Tuy nhiên, điều làm cho Dương Diệp có chút bất ngờ là trong một tháng này, hai bên tuyệt đối không phát sinh đại chiến gì.
Bầy sói đều lùi đến Thiên Lang Sơn Mạch. Tất cả Thiên Lang Sơn Mạch hoàn toàn yên lặng. Bên phía Vân Hải Thành, thành trì đã được sửa lại. Đại trận bảo hộ thành cũng được mở ra. Hơn nữa Thanh Đạo Môn cùng Cổ Kiếm Trai phái tổng cộng vạn cường giả Bán Thánh tới. Lúc này, có thể nói Vân Hải Thành đã được phòng thủ kiên cối
Đáng nói là Trần Đông của Cổ Kiếm Trai còn có Phù Cẩm Tiên của Thanh Đạo Môn đều tới, hai người còn đến tìm hắn, nhưng thấy hắn đang tu luyện thì đều rời đi.
Mỗi lần Ngọc Vô Song đến đây, trong câu nói đều có hàm ý khác, hi vọng hắn có thể quay về thư viện. Tuy nhiên Dương Diệp đều cười cho qua. Hắn không có hứng thú gì với chuyện quay về thư viện Vân Hải nữa. Bây giờ rảnh rỗi, hắn mới phát hiện ra mình ít đánh đánh giết giết, ngươi lừa ta gạt, bình tĩnh tu luyện cũng thật sự không tệ.
Bây giờ, nâng cao thực lực mới là quan trọng nhất với hắn.
Bởi vì cách thời gian hắn đi cứu An Nam Tĩnh cùng Mục Hàn San chỉ còn lại không tới tám tháng!
Hai tháng này, hắn không chỉ khôi phục thực lực, hơn nữa còn nâng cao rất lớn, nhưng thực lực của Lâu Thiên Tiêu chắc chắn cũng đang nâng cao. Nếu như bây giờ hắn không cố gắng làm cho mình mạnh hơn, tám tháng sau hắn đi tới Vân Tiêu Thánh Điện sẽ không phải là cứu người, mà là đi chịu chết!
Cứ như vậy, lại nửa tháng trôi qua.
Trong một phòng tu luyện dưới lòng đất, đây là nơi Dương Diệp nhờ Ngọc Vô Song tìm kiếm, hắn chuyên dùng nơi này để luyện tập huyền kỹ. Phòng tu luyện dưới đất này là do thư viện Vân Hải xây dựng nên có cấm chế mạnh mẽ. Theo Ngọc Vô Song nói, chỉ có cường giả cảnh giới Thánh Giả mới có thể phá hủy nó. Dương Diệp cũng có chút tin tưởng vào câu nói này, bởi vì hai mươi tâng Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật của hắn chồng chất lên cũng không thể phá hủy được cảnh tượng cùng không gian bên trong!