Chương 1830: Một ý niệm diệt, thương hải tang điền! (1)
Chương 1830: Một ý niệm diệt, thương hải tang điền! (1)Chương 1830: Một ý niệm diệt, thương hải tang điền! (1)
Trong lúc Tăng Viên công kích của thành, Mãng Tộc cùng Thiên Lang tộc cũng bắt đầu tấn công.
Lúc này, ba mặt Vân Hải Thành đều có địch.
Ở dưới sự an bài của Ngọc Vô Song, Trần Đông của Cổ Kiếm Trai dẫn theo đệ tử của Cổ Kiếm Trai cùng một phần huyền giả trong thành giữ của thành phía bắc, Thanh Đạo Môn giữ của thành phía tây, thư viện Vân Hải cùng người của Vân Hải Thành lại giữ của chính, trực tiếp đối mặt với Kim Cương Viên Tộc. Ngọc Vô Song tuyệt đối không buông tha cửa phía đông. Nàng rút ra một phần cường giả của Cố Kiếm Trai, Thanh Đạo Môn cùng với thư viện Vân Hải trấn giữ ở cửa phía đông.
Tại cửa chính của Vân Hải Thành.
Âm ầm...
Ở dưới sự công kích điên cuồng của Tăng Viên, của thành và tường thành không ngừng chấn động mạnh.
Đám người Ngọc Vô Song tất nhiên sẽ không mặc cho Tăng Viên điên cuồng tấn công của thành như vậy. Trên tường thành, rất nhiều cường giả thi triển huyền kỳ mạnh mẽ của mình đánh về phía Tăng Viên. Nhưng mọi người tuyệt vọng.
Bởi vì cho dù là huyền kỹ Tiên Giai cũng không có tác dụng gì với Tăng Viên. Về phần những huyền kỹ dưới Tiên Giai thì căn bản là đang gãi ngứa cho hắn!
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, trên tường thành, không chỉ có những người Vân Hải Thành lộ vẻ tuyệt vọng, ngay cả một vài học sinh của thư viện Vân Hải cũng vậy.
Sợ hãi!
Sâu trong lòng mọi người đã dâng lên sự sợ hãi đối với nam tử mặc da thú này.
- Ai có thể ngăn cản hắn?
- Ngay cả học trưởng Vân Hải cũng chết ở tay hắn, ai có thể ngăn cản? Không ai, không ai...
- Chúng ta căn bản không có cách nào chiến thắng được người này, nếu như thành bị phá, chúng ta chỉ có thể bị tàn sát. Không thể ở lại đây lâu được nữa...
- Trốn sao? Ngươi nên thu hồi lại ý tưởng này đi. Xung quanh Vân Hải Thành đều toàn núi, bị Thiên Lang Sơn Mạch vây quanh. Bây giờ hai bên lại là ngươi chết ta sống, bây sói rất căm hận nhân loại chúng ta, chỉ cần ngươi ra khỏi thành này, để bọn chúng ngửi được mùi của ngươi thì ta bảo đảm sẽ lập tức có ngàn vạn con sói đuổi theo ngươi!
- Vậy ngươi nói xem, chúng ta nên làm gì? Nam tử mặc da thú này có phòng ngự quá nghịch thiên, căn bản tương đương với miễn dịch trước sự tấn công của chúng ta. Chúng ta có thể làm thế nào? Một khi thành bị phá, chúng ta ngoại trừ ngồi chờ chết thì còn có thể làm thế nào?
- Không đến mức như vậy. Các ngươi quên một người rồi sao?
- AI?
- Diệp giáo viên!
Trên tường thành đột nhiên im lặng như tờ.
Rất nhanh, có người mở miệng:
- Thực lực của Diệp giáo viên không tệ, nhưng... nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với học trưởng Vân Hải chứ? Ngay cả học trưởng Vân Hải cũng không phải là đối thủ của nam tử mặc da thú này, hắn tới thì không phải là chịu chết sao?
- Ai nói Diệp giáo viên không bằng Thượng Quan Vân Hải? Là Diệp giáo viên nói, hay là Thượng Quan Vân Hải nói? Còn nữa, ngươi đã tận mắt nhìn thấy được hai người bọn họ đánh nhau chưa?
- Chuyện này... chuyện này...
- Các ngươi suy nghĩ xem, Diệp giáo viên trẻ tuổi như vậy lại làm tới giáo viên của thư viện, nếu như hắn kém cỏi, viện trưởng sẽ để hắn làm giáo viên sao? Hơn nữa, ta cảm thấy Diệp giáo viên chắc chắn còn che giấu thực lực của mình, có lẽ hắn thật ra đã sớm là Bán Thánh cao cấp, chẳng qua giấu đi, không cho chúng ta biết mà thôi!
- Ta cũng cảm thấy Diệp giáo viên có lai lịch thần bí, thực lực càng thần bí hơn, nhiều lần đều giết đối thủ mà thần không biết quỷ không hay, hắn nhất định có con át chủ bài lớn nào đó không muốn người khác biết. Hoặc là cho tới nay, hắn căn bản vẫn che giấu thực lực của mình!
- Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ thật ra bản thân Diệp giáo viên chính là Bán Thánh cao cấp, chẳng qua không biết vì nguyên nhân gì mà che giấu thực lực thật sự của mình. Theo ta thấy, nếu như Diệp giáo viên phát huy thực lực chân chính thì căn bản không kém hơn đám người Thượng Quan Vân Hải!
- Có lý, Diệp giáo viên lấy thực lực của cảnh giới Hoàng Giả lại chém giết vài Bán Thánh cao cấp, nếu như hắn phát huy ra thực lực chân chính, vậy sẽ kinh khủng tới mức nào? Ngay cả Thánh Giả cũng có sức đánh một trận...
Rất nhanh, không biết thế nào trên tường thành lại truyền đi những lời này. Càng truyền Dương Diệp bị trở nên thân thánh, cuối cùng thậm chí còn có người nói Dương Diệp đã giao đấu cùng Thánh Giả... - Bọn họ điên rồi sao?
Thương Thanh Ảnh nhìn những người kia càng lúc càng hưng phấn, cảm thấy không hiểu nói.
Ngọc Vô Song nói:
- Thượng Quan Vân Hải thất bại đã làm cho hi vọng trong lòng mọi người hoàn toàn tan biến, cũng làm cho trong lòng bọn họ không có người nào để gửi gắm hi vọng. Giờ phút này, bọn họ tại giống như người chết đuối, Dương Diệp chính tà một cọng rơm cứu mạng. Lúc này, bọn họ nắm được cọng rơm này, cho dù trong từng biết khả năng này chỉ là một cọng rơm, nhưng bọn họ vẫn sẽ ảo tưởng đây là một chiếc thuyền!
- Đáng buồn!
Thương Thanh Ảnh khẽ nói.
Ngọc Vô Song cười lạnh, nói:
- Đừng nói bọn họ, chúng ta làm sao không phải như vậy chứ? Thương giáo viên, nàng đừng nói với ta, trong lòng ngươi không gửi gắm hi vọng ở trên người của Dương Diệp.
Thương Thanh Ảnh: