Chương 1836: Vân Hải Thành? Có liên quan với ta? (1)
Chương 1836: Vân Hải Thành? Có liên quan với ta? (1)Chương 1836: Vân Hải Thành? Có liên quan với ta? (1)
- Dương Diệp, người thông minh không nói vòng vo.
Lúc này, Trác giáo viên đột nhiên nói:
- Chúng ta không phải thật sự muốn người trở về thư viện, lần nàymục đích chủ yếu chúng ta tới đây là hi vọng ngươi có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian, giữ chân Tăng Viên. Đương nhiên, thư viện Vân Hải ta sẽ không để cho ngươi liều mạng không công. Người có điều kiện gì cứ việc nói. Đương nhiên, ta hy vọng là hợp lý!
Dương Diệp nhìn Trác giáo viên, nói:
- Không biết thư viện Vân Hải có thể cho ta những gì.
- Huyền bảo, huyền kỹ Tiên Giai, đá năng lượng siêu phẩm!
Trác giáo viên nhìn thắng Dương Diệp, hi vọng nhìn thấy vẻ kích động mừng rỡ ở trên mặt Dương Diệp. Dù sao cho dù Bán Thánh cao cấp cũng muốn nhận được những thứ có đẳng cấp Tiên Giai. Nhưng hắn đã phải thất vọng rồi. Trên mặt Dương Diệp không có vẻ mặt như hắn muốn thấy, chỉ có sự bình tĩnh và châm chọc.
Cổ tay của Dương Diệp thoáng động. Man Thần Kiếm và tấm lá chắn màu trắng xuất hiện ở trên tay, hắn nói:
- Hai bảo vật này đều là Tiên Giai thượng phẩm, vê phần huyền kỹ...
Nói đến đây, cổ tay của Dương Diệp thoáng động, vỏ kiếm cổ xuất hiện ở trên tay, sau đó hắn ngưng tụ ra Ý Kiếm và cắm vào vỏ kiếm cổ rồi rút ra, một đường kiếm khí trực tiếp tiến vào không trung, kiếm khí cường đại xé rách một đường không gian, dường như trời đất này cũng sắp bị hoàn toàn xé rách vậy!
Dương Diệp nhìn Trác giáo viên, nói:
- Huyền bảo Tiên Giai sao? Ta có. Huyền kỹ Tiên Giai sao? Ta cũng có. Những thứ đó ta đều có, vì sao ta còn phải đi liều mạng, vô duyên vô cớ trêu chọc kẻ địch chứ?
Trác giáo viên liếc nhìn Dương Diệp, nói:
- Dương Diệp, ta biết ngươi để ý chuyện thư viện sa thải ngươi, còn cả chuyện ta đã đuổi ngươi ra khỏi Vân Hải Thành...
- Tiên bối sai rồi!
Dương Diệp cắt ngang lời Trác giáo viên nói:
- Không quan tâm vì nguyên nhân gì, theo thư viện Vân Hải thì chuyện ta tàn sát người của Ám Viện là sai, ảnh hưởng cũng rất xấu. Thư viện Vân Hải muốn trừng phạt ta để cho mọi người một câu trả lời. Về chuyện này, thư viện Vân Hải tuyệt đối không làm sai. Cho nên nguyên nhân chủ yếu khiến ta rời khỏi thư viện Vân Hải cũng không phải bởi vì thư viện muốn trừng phạt ta. Mà bởi vì ta muốn tĩnh tâm tu luyện, giống như lời ta nói, ta là một người thích tự do, ta không thích bị ràng buộc!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, đám người Trác giáo viên vô cùng kinh ngạc. Ban đầu, bọn họ tưởng trước đó Dương Diệp chủ động rời khỏi thư viện Vân Hải là bởi vì bực bội với thư viện, nhưng sự thật lại không phải như vậy.
- Chúng ta thật sự đã coi thường ngươi!
Thánh Giả áo bào đen nói.
Dương Diệp cười khẽ, nói:
- Bây giờ thư viện đang trong lúc rối loạn, ta ở trong thư viện sẽ gặp rất nhiêu phiên phức không ngừng kéo tới. Mà ta lại muốn mau chóng nâng cao thực lực, cho nên rời khỏi thư viện là lựa chọn tốt nhất với ta. Hơn nữa cứ như vậy, cũng tránh cho sau này có thể phát sinh nhiều mâu thuẫn cùng xung đột với thư viện. Đây chính là một công đôi việc!
Sắc mặt đám người Trác giáo viên đã dịu xuống rất nhiều. Ngay từ lúc đầu, bọn họ cho rằng Dương Diệp có tài thì kiêu căng. Nhưng hiện tại xem ra, chuyện không phải như vậy. Sở dĩ hắn rời khỏi thư viện, cũng không phải hi vọng lấy chuyện này tới áp chế thư viện, mà người ta không muốn dính lấy phiên phức, muốn yên tính tu luyện.
Ban đầu, cho dù Dương Diệp muốn rời đi thư viện cũng không thể rời đi, bởi vì hắn không có lý do gì. Khi đó hắn vẫn là giáo viên của thư viện Vân Hải, bảo vệ thư viện Vân Hải cùng Vân Hải Thành là trách nhiệm của hắn, nếu rời khỏi thư viện thì tương đương với phản bội thư viện. Nhưng hắn vốn không có lý do rời đi, thư viện Vân Hải lại chủ động cho hắn một lý do.
Lúc này, trong lòng các Thánh Giả cảm thấy cay đắng. Đặc biệt là Trác giáo viên. Nếu như không phải vì hắn, cho dù Dương Diệp không phải là giáo viên, nhưng chắc chắn còn có thể ở lại Vân Hải Thành. Chỉ cân hắn ở lại Vân Hải Thành, hắn sẽ không thể đứng nhìn Vân Hải Thành bị phá, bởi vì bên trong còn có học sinh của hắn, còn có người hắn để ý!
Nhưng bây giờ...
Rất lâu sau, Trác giáo viên nói:
- Dương Diệp, lúc này Thánh Giả chúng ta đều bị kìm chế, Vân Hải Thành không có người nào có thể ngăn cản được Tăng Viên, tối đa không đến nửa canh giờ nữa, Vân Hải Thành sẽ hoàn toàn bị chiếm đóng. Chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi!
Dương Diệp nhìn các Thánh Giả, nói:
- Các vị tiền bối, nói khó nghe thì điều này có liên quan gì với ta?
- Vân Hải Thành còn có học sinh ngoại viện của ngươi!
Thánh Giả áo bào đen trâm giọng nói. Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta không có khả năng bảo vệ được bọn cả đời họ, có một số việc vẫn phải do bản thân bọn họ đi làm. Dù sống hay chết cũng là con đường mà bản thân bọn họ lựa, không trách được người khác.
- Chúng ta đổi cách thức nói chuyện đi!
Trác giáo viên nói:
- Từ bây giờ, chúng ta không xem ngươi là giáo viên của thư viện Vân Hải nữa. Bây giờ, ta đại biểu thư viện Vân Hải thỉnh cầu ngươi trợ giúp, ngươi có điều kiện gì cứ việc đưa ra.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn về phía Trác giáo viên, nói:
- Điều kiện gì cũng được sao?
Khóe miệng Trác giáo viên thoáng co giật, sau đó khẽ gật đầu và nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi đưa ra điều kiện mà thư viện Vân Hải ta không làm được, ví dụ như đi giúp ngươi giết một thế lực cấp Bạch Kim, vậy thì đừng nói. Ta sợ ta không nhịn được sẽ đập chết ngươi!
Dương Diệp nói:
- Ta còn chưa ngu xuẩn tới mức như vậy. Ta chỉ ngăn cản Tăng Viên một giờ, sau nửa canh giờ, giao dịch giữa ta với thư viện Vân Hải sẽ kết thúc. Khóe miệng Trác giáo viên lại khẽ giật, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu.
Dương Diệp nói:
- Nếu như vậy, ta bắt đầu nói điều kiện của ta. Điêu kiện của ta cũng không nhiều, chỉ có ba điều...
Sau khi Dương Diệp nói ra điều kiện của hắn, lần này không chỉ cơ mặt của Trác giáo viên khẽ giật, ngay cả năm Thánh Giả bên cạnh bắt đầu nhăn nhó
Sắc mặt mấy người đều thật sự không dễ nhìn...