Chương 1846: Ta làm vậy không gọi là trộm, phải gọi là cướp! (1)
Chương 1846: Ta làm vậy không gọi là trộm, phải gọi là cướp! (1)Chương 1846: Ta làm vậy không gọi là trộm, phải gọi là cướp! (1)
Lúc này, Thánh Giả của Thiên Lạng Sơn Mạch làm sao dám để cho Dương Diệp đi vào Thiên Lang Sơn Mạch được? Dương Diệp bé nhỏ không đáng kể, nhưng trên đỉnh đầu hắn có mắt của Thiên Đạo đấy!
Lúc này mắt của Thiên Đạo đã phong tỏa Dương Diệp, hắn đi đâu thì mắt của Thiên Đạo sẽ xuất hiện ở đó. Lấy mức độ khủng khiếp của mắt Thiên Đạo, một khi làm không tốt, tất cả Thiên Lạng Sơn Mạch đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Cho nên, bất kể thế nào bọn họ cũng không thể để cho Dương Diệp chạy đến Thiên Lang Sơn Mạch được!
Năm tên Thánh Giả đồng thời ra tay phải kinh khủng tới mức nào?
Không nói gì khác, chỉ khí thế khủng khiếp do năm người bọn họ phát ra đã ép Dương Diệp phải ngừng lại. Tiếp theo, nắm bàn tay khổng lồ che trời trực tiếp đánh về phía vị trí của Dương Diệp!
Dương Diệp dĩ nhiên không chống đỡ được, đừng nói là năm tên, chỉ một tên thôi cũng quá sức với hắn. Hắn không ngăn cản được, nhưng hắn lại không sốt ruột, bởi vì có người sẽ ngăn cản cho hắn! Quả nhiên, vào lúc đám người Thánh Giả Thiên Lạng Sơn Mạch ra tay, đám người Trác giáo viên cũng lập tức ra tay, trực tiếp đánh về phía bọn họ.
Âm...
Hai bên vừa giao đấu thì quả thực chính là trời sụp đất đổ. Phía chân trời xuất hiện từng hố đen không gian lớn, không đến nửa hơi thở, phía chân trời đều bihến thành một màu đen!
Giờ phút này, không chỉ nhân loại mà ngay cả yêu thú cũng run rẩy!
Bởi vì tiếp tục đánh như vậy, Vân Hải Thành cùng Thdiên Lang Sơn Mạch đều sẽ bị hủy!
Âm ầm ầm...
Đúng lúc này, mắt của Thiên Đạo phía chân trời đột nhiên phát ra hai mươi thần lôi màu đen, trcong đó có hai thần lôi rơi vê phía Dương Diệp, số còn lại lao vê phía đám người Trác giáo viên và các Thánh Giả của Thiên Lang Sơn Mạch. Lần này số lượng của thân lôi màu đen tăng lên, ngay cả uy lực cũng mạnh hơn trước rất nhiều!
Ở dưới uy áp khủng khiếp này, rất nhiều yêu thú cùng nhân loại đều nằm ở trên mặt đất run rẩy!
Đây mới thực sự là uy lực của trời đất, người bình thường căn bản không chịu nổi!
Giờ phút này, các Thánh Giả của Thiên Lang Sơn Mạch cùng đám người Trác giáo viên không hẹn mà cùng ngừng lại. Cho dù là bọn họ cũng không dám khinh thường thần lôi màu đen này.
Các Thánh Giả ngừng lại, Dương Diệp lại di chuyển. Hắn căn bản không để ý tới thần lôi màu đen kia, vẫn lao về phía Thiên Lang Sơn Mạch. Lúc này hắn chắc chắn không ngăn cản được thần lôi màu đen, nếu hắn thi triển ra Kiếm Vực thì có lẽ có thể chống đỡ, nhưng hắn không dám thi triển Kiếm Vực. Bây giờ hắn còn chưa đạt được Bán Thánh, nếu thi triển Kiếm Vực, tuổi thọ căn bản không đủ để chống đỡ được!
Cho nên, nếu muốn chống đỡ thần lôi màu đen này, hắn chỉ có một cách! Đó chính là đi tới Thiên Lang Phong!
Chỉ cân đi tới Thiên Lang Phong, không cần hắn chống đỡ, Thiên Lang Vương và các Thánh Giả khác sẽ chủ động giúp hắn chống đối
Ở giờ phút nguy hiểm này, Dương Diệp đẩy tốc độ của mình lên tới mức độ cao nhất, ngự kiếm cộng thêm pháp tắc tốc độ, làm cho Dương Diệp hóa thành một điểm sáng và biến mất ở cuối chân trời!
- Làm càn!
Khi Dương Diệp vừa đến Thiên Lang Phong, phía chân trời đột nhiên truyên đến một tiếng gâm thét giận dữ. Tiếp theo, một người trung niên trên người mặc trường bào màu bạc chắn ở trước mặt Dương Diệp. Không gian xung quanh bắt đầu vỡ nát. Đồng tử của Dương Diệp co lại, huyền khí trong cơ thể điên cuồng dâng trào, muốn liều mạng đánh một trận. Chợt viện trưởng thư viện Vân Hải Thương Vân Tịch xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Thương Vân Tịch vung tay phải lên, những không gian xung quanh lập tức khôi phục lại bình thường.
Mà lúc này, thần lôi màu đen vốn đánh về phía của Dương Diệp đã tới không trung của Thiên Lang Phong. Áp lực của nó mạnh mẽ tới mức trực tiếp làm cho rất nhiều ngọn núi nhỏ xung quanh Thiên Lang Phong biến thành đất bằng!
Thiên Lang Sơn Mạch đều run rẩy dưới uy áp của thần lôi màu đen ở đây!
Thiên Lang Vương nheo mắt, lạnh lùng liếc nhìn Dương Diệp, sau đó giơ tay phải vung lên trên. Một móng vuốt sói màu trắng bạc che trời xuất hiện ở phía chân trời, sau đó hung hăng va chạm vào thần lôi màu đen kia.
Âm!
Trời đất run rẩy dữ dội!
Vào giờ phút này, linh khí trong không gian bắt đầu chấn động mãnh liệt, dường như sẽ lập tức bị nghiền nát, giống như ngày diệt vong đã tới!
Rất lâu sau, Thiên Lang Vương thu tay về, thân lôi màu đen đã biến mất, nhưng gương mặt Thiên Lang Vương lại trắng bệch.
- Vì sao vừa rồi không tập kích bất ngờ?
Dương Diệp đứng bên cạnh Thương Vân Tịch đột nhiên hỏi. Trước đó, lúc Thiên Lang Vương đối đầu với thần lôi màu đen, nếu như viện trưởng đánh lén, cho dù không thể khiến cho đối phương ngã xuống, nhưng chắc chắn sẽ làm đối phương bị thương nặng.
Thương Vân Tịch chỉ vào đám người Trác giáo viên, nói:
- Nhìn thấy kết quả bọn họ ra tay không? Nếu ta đại chiến với Thiên Lang Vương ở đây, sẽ lập tức bị mắt Thiên Đạo này phong tỏa. Bây giờ...
Nói đến đây, Thương Vân Tịch đột nhiên nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi nói xem, mắt Thiên Đạo này sẽ không phải xuất hiện vì ngươi chứ?
Nghe thấy Thương Vân Tịch nói vậy, ánh mắt Thiên Lang Vương cũng nhìn vê phía Dương Diệp.
Dương Diệp xoa xoa mũi, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đúng là vì tal Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, vẻ mặt Thương Vân Tịch cùng Thiên Lang Vương đều mất tự nhiên.
Rất lâu sau, Thương Vân Tịch nói:
- Ngươi rốt cuộc làm ra tội nghiệt gì vậy?
Dương Diệp:
- Nhi tử và nữ nhân của ta là do ngươi giết à?
Thiên Lang Vương nhìn thẳng Dương Diệp, nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
- Kho báu của ta cũng là do ngươi trộm sao?
Thiên Lang Vương lại hỏi.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta không gọi đó là trộm, mà phải gọi là cướp!
Bầu không khí ở đó lập tức trở nên căng thẳng!
Thiên Lang Vương nhìn Dương Diệp, Dương Diệp cũng không tỏ ra yếu thế, đối mặt cùng đối phương. Áp lực của cường giả Thánh Giả rất mạnh mẽ, nhưng uy áp này với hắn cũng không là gì cả.
Nhìn thấy Dương Diệp không khiếp sợ Thiên Lang Vương, trong lòng Thương Vân Tịch thâm gật đầu, trong mắt có chút tán thưởng. Mặc dù hắn không thích tính cách của Dương Diệp, nhưng không thể không nói tâm tính cùng can đảm này vẫn rất tốt. Đặc biệt là can đảm này. Bởi vì trong lòng không sợ hãi, mới có thể đi xa hơn trên con đường võ đạo!
Rất lâu sau, Thiên Lang Vương nói:
- Thiên Lang Sơn Mạch ta trăm tính vạn tính cũng không tính đến ngươi. Nếu như không phải vì sự xuất hiện của ngươi, Thiên Lang Sơn Mạch ta đã sớm phá được Vân Hải Thành với cái giá rất nhỏ. Đáng tiếc, bởi vì sự xuất hiện của ngươi làm Thiên Lang Sơn Mạch ta không chỉ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, còn làm rối loạn một loạt kế hoạch của Thiên Lang Sơn Mạch ta! Ngươi... thật sự đáng chết!