Chương 1871: Thính Vân Kiếm Đất (2)
Chương 1871: Thính Vân Kiếm Đất (2)Chương 1871: Thính Vân Kiếm Đất (2)
- Khó trách trước đó hắn một mình đối mặt với mấy chục người chúng ta, trên mặt không hề sợ hãi...
Một lão già cười gượng nói.
- Đúng rồi, trước đó hắn hình như hắn đuổi theo Thánh Giả Lý Nguyên?
Lúc này, ở đó có người bỗng nhiên nói.
Nghe được câu này, mọi người có phần sững sờ, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuông.
Một lão già nuốt nước bọt, cảm giác khó có thể tin nổi nói:
- Chẳng lẽ, hắn đang đuổi giết Thánh Giả Lý Nguyên?
Nghe được câu này, tất cả mọi người tự nhiên thấy ớn lạnh.
Đặc biệt là Tư Đồ Nguyên, lúc này vẻ mặt hắn trắng bệch. Trước đó hắn không nghĩ tới điêu này, hiện tại nghe thấy lão già nói vậy, hắn mới nhớ tới, trước đó Lý Nguyên hình như đang chạy trốn. Nếu như Dương Diệp thật sự đang đuổi giết Lý Nguyên, nói vậy, trước đó hắn ngăn cản Dương Diệp đã đặt một chân vào quan tài!
- Chuyện này không đơn giản. Nếu làm không tốt, Nam Bắc Thành của chúng ta sẽ bị kéo vào trong cuộc chiến của Nam giới mất! Lâm Vũ trâm giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta trở về thành, lập tức báo cáo chuyện này cho lão thành chủ biết!
Mọi người khẽ gật đầu, cơ thể thoáng di chuyển và lập tức biến mất...
Nam Bắc Thành.
Dương Diệp lén lẻn vào bên trong Nam Bắc Thành. Hắn không đuổi theo Lý Nguyên, bởi vì hắn cảm giác Lý Nguyên đang ở cùng một chỗ với Thánh Giả của Nam Bắc Thành này.
Hắn cần phải chờ đợi một thời cơ thích hợp!
Sau khi bước vào Nam Bắc Thành, Dương Diệp đã dò xét xung quanh, phát hiện lúc này Nam Bắc Thành không ngờ giáp giữa Nam giới cùng Bắc giới. Vượt qua Nam Bắc Thành này chính là khu vực phía bắc nam của Bắc Hải, chính là Địa giới của Bắc giới, bởi vì nằm ở giap Nam giới cùng Bắc giới, bởi vậy thành này được đặt tên là Nam Bắc Thành.
Nói cách khác, chỉ cần Lý Nguyên rời khỏi Nam Bắc Thành này, đi qua Hải vực Nam Bắc, đã đến được Bắc giới. Khi đó, hắn sẽ không có cơ hội giết chết đối phương được nữa.
Cho nên, cơ hội duy nhất để hắn giết Lý Nguyên chính là nhân lúc đối phương còn ở bên trong Vân Hải Thành. Nếu không, một khi đối phương chạy trốn thì sẽ để lại tai họa lớn vô cùng!
- Dương giáo viên, vẫn mong ngài tới phủ thành chủ một lần!
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trên không trung Nam Bắc Thành.
Nghe vậy, hai mắt Dương Diệp híp lại. Bởi vì người nói câu nói này chính là Thánh Giả! Nói cách khác, đối phương đã biết hắn vào thành. Đương nhiên, đối phương chắc chắn không biết vị trí chính xác của hắn, nếu không sẽ trực tiếp dùng huyền khí truyền âm. Tuy nhiên điều này cũng làm cho Dương Diệp cảnh giác. Bởi vì hắn nhất định đã để lộ khí tức hoặc hành tung của mình ở đâu đó.
Do dự trong chớp mắt, thân hình của Dương Diệp thoáng động và lao vê phía phủ thành chủ.
Nếu đối phương đã biết hắn tới Nam Bắc Thành, vậy hắn cũng không cần phải che giấu nữa.
Dương Diệp một đường thông suốt đi tới phủ thành chủ, cho dù vào lúc hắn tiến tới cửa lớn, cường giả Bán Thánh cao cấp ở hai bên cạnh cũng không ngăn cản, trái còn khẽ gật đầu với hắn.
Dương Diệp đi về phía đại sảnh. Lúc này, một tiểu nữ hài khoảng chừng năm sáu tuổi đột nhiên chạy tới trước mặt Dương Diệp. Tiểu nữ hài chải buộc hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu. Ở trong hay tay của tiểu nữ hài còn cầm một thanh kiếm gỗ nhỏ.
Dương Diệp hơi ngẩn người ra, nhìn bé gái trước mắt. Lúc này, một lão già đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tiểu nữ hài. Dương Diệp nhận ra lão già này. Đó chính là Lâm Vũ.
- Ngươi chính là Dương Diệp sao?
Tiểu nữ hài đột nhiên nói.
Ánh mắt Dương Diệp nhìn tiểu nữ hài, sau đó khẽ gật đầu.
- Ta muốn khiêu chiến với ngươi!
Tiểu nữ hài đột nhiên giơ kiếm gỗ chỉ vào Dương Diệp, tiếp theo, một kiếm ý phóng ra khỏi cơ thể.
Kiếm ý tâng năm?
Dương Diệp có chút sửng sốt, hắn không nghĩ tới tiểu nữ hài trước mắt này chỉ có năm sáu tuổi đã có kiếm ý tầng năm! Điều này làm cho Dương Diệp thực sự có chút kinh ngạc, phải biết rằng khi hắn năm sáu tuổi còn đang chơi bùn đấy...
Lâm Vũ lúng túng mỉm cười, sau đó nói:
- Đây là tôn nữ của lão thành chủ, nàng rất thích kiếm, ta đã nói với nàng về một vài chuyện của ngươi, nàng rất sùng bái ngươi!
Dương Diệp cười khẽ xoa đầu của tiểu nữ hài, nói:
- Tại sao lại muốn khiêu chiến với ta? - Bởi vì khiêu chiến ngươi, ta có thể học được rất nhiêu điều!
Tiểu nữ hài nói.
Dương Diệp nhìn tiểu nữ hài rất lâu, sau đó nói:
- Vì sao thích kiếm?
- Thích chính là thích, không có lý dol
Tiểu nữ hài chớp chớp mắt, nói:
- Ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta chứ?
Nhìn tiểu nữ hài ngây thơ, Dương Diệp nghĩ đến Tiểu Dao, Bảo nhi, còn có Niệm Tuyết con gái của nàng.
Im lặng rất lâu, Dương Diệp hít sâu một hơi, thu lại suy nghĩ của mình, sau đó nhìn tiểu nữ hài cười nói:
- Không cần khiêu chiến với ta, chỉ cần ngươi bằng lòng hôn ta một cái, ta sẽ tặng cho ngươi một thứ, ngươi nhất định sẽ thích thứ này.
Tiểu nữ hài vội vàng lắc đầu, nói:
- Mẫu thân đã nói qua, thiếu nữ chỉ có thể hôn người mình thích. Ta còn chưa thích ngươi, nếu... nếu không, ngươi đưa đồ cho ta trước, chờ ta thích ngươi sẽ hôn ngươi, có được không?
Dương Diệp lập tức vui vẻ:
- Vậy thì không thể được, vật này quá quý hiếm. Nếu như ngươi không hôn ta, ta sẽ không để cho ngươi được!
- Trân quý tới mức nào chứ?
Tiểu nữ hài nói:
- Ngươi... ngươi nói cho ta nghe trước, ta xem có đáng giá hay không. Nếu chẳng may không đáng, chẳng phải ta bị thiệt rồi sao.
Dương Diệp mỉm cười, sau đó đứng ở trước mặt tiểu nữ hài, cúi người ghé sát bên tai tiểu nữ hài và nói nhỏ vài câu. Rất nhanh, hai mắt tiểu nữ hài mở thật to, sau đó dường như rất sợ Dương Diệp đổi ý, vội vàng hôn một cái lên trên mặt Dương Diệp.
Dương Diệp cười ha ha, đứng dậy, tay phải đặt ở trên đầu của tiểu nữ hài. Vài hơi thở qua đi, Dương Diệp khẽ xoa đầu của tiểu nữ hài, nói:
- Tất cả phải xem duyên số của bản thân ngươi thế nào!
Nói xong, Dương Diệp mỉm cười và lướt qua tiểu nữ hài, đi về phía đại sảnh.
Mà lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên xoay người quỳ xuống và bái lạy Dương Diệp, nói:
- Ơn lớn của ca ca, Tư Đồ Thính Vân đời đời kiếp kiếp không quên!
Dương Diệp không biết một hành động tùy ý của hắn đã khiến cho Tinh Vực sau này xuất hiện một kiếm đế, một kiếm đế duy nhất từ xưa tới nay: Thính Vân Kiếm Đất