Chương 1873: Trời sinh Thánh Nhân! (2)
Chương 1873: Trời sinh Thánh Nhân! (2)Chương 1873: Trời sinh Thánh Nhân! (2)
- Lão thành chủ, ngươi... ngươi thật sự không cần thiết như vậy!
Lâm Vũ trâm giọng nói:
- Cùng lắm thì chúng ta vứt bỏ Vân Hải Thành, ẩn cư không được sao? Ngươi, ngươi cần gì phải như vậy?
Lão già lắc đầu, nói:
- Đã muộn rồi, nếu như chúng ta làm thế trước khi Lý Nguyên tới, lão phu có lẽ còn có thể tránh thoát một kiếp. Nhưng đáng tiếc... Ôi, cũng trách lão phu không quả quyết. Ta không còn lại nhiều thời gian, nói ngắn gọn thôi. Sau khi ta chết, các ngươi dẫn theo Tư Đồ gia mai danh ẩn tích. Nhớ kỹ, Tư Đồ gia không xuất hiện Thánh Giá thì vĩnh viễn không xuất hiện trong thế gian!
- Lão thành chủ!
Hai người Lâm Vũ chảy nước mắt. Ngược lại, Tư Đồ Thính Vân đã không khóc nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh một cách kỳ lạ.
- Thính Vân, cháu qua đây!
Lão già đột nhiên nói.
Cơ thể Tư Đồ Thính Vân khẽ run lên, sau đó đi tới trước mặt của lão giả, cúi đầu. Lão già kéo Tư Đồ Thính Vân bàn tay nhỏ bé, nói:
- Thính Vân, cho dù cháu còn nhỏ, nhưng gia gia biết, cháu rất hiểu chuyện. Ta cũng biết, trong lòng cháu bây giờ chắc chắn rất hận Vân Tiêu Thánh Điện, hận thư viện Vân Hải, bởi vì bọn họ ép chết gia gia, đúng không?
Tư Đồ Thính Vân ngẩng đầu nhìn lão già, nói:
- Sau này ta nhất định sẽ báo thù cho gia gial
Lão già hít sâu một hơi, nói:
- Thính Vân, cháu nghe đây, cháu không được nghĩ tới chuyện này, không chỉ cháu, còn có tất cả mọi người của Tư Đồ gia không được nghĩ tới chuyện này, có hiểu không?
- Là bọn họ hại chết gia gia, cháu nhất định sẽ báo thù cho gia gial
Tư Đồ Thính Vân lại nói, cho dù giọng nói non nớt, nhưng đầy quyết tâm.
Lão già nhìn Tư Đồ Thính Vân rất lâu, sau đó nói:
- Ngươi nhất định phải báo thù cho gia gia, đúng không?
Tư Đồ Thính Vân nặng nề gật đầu.
- Tốt lắm!
Lão già nói: - Tuy nhiên cháu phải đáp ứng gia gia một điều kiện, đó chính là chờ chừng nào ngươi đánh thắng được ca ca vừa rồi, ngươi mới có thể báo thù cho gia gia, nếu không cháu vĩnh viễn cũng không thể nghĩ tới chuyện báo thù. Nếu như cháu không đáp ứng điều kiện này của gia gia, gia gia chết sẽ không nhắm mắt!
Tư Đồ Thính Vân im lặng rất lâu, nói:
- Cháu hứa với gia gial
Trên mặt lão già lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng chẳng bao lâu, nụ cười của hắn trở nên cứng đờ. Trong phút chốc, cơ thể của lão giả bắt đầu mờ ảo rồi hoàn toàn biến mất.
Thánh Giả chết!
Rất nhanh, tin tức gia chủ Tư Đồ gia ở Nam Bắc Thành ngã xuống đã truyền khắp tất cả Nam Bắc Thành. Không đến hai canh giờ, các thế lực lớn ở Nam giới và Bắc giới đều biết.
Đêm khuya, một đám người lặng lẽ ra khỏi Nam Bắc Thành.
Đám người kia chính là đám người Tư Đồ gia.
Tư Đồ Thính Vân dừng bước, xoay người nhìn Nam Bắc Thành thật lâu không nói gì.
- Tiểu thư, chúng ta cần phải đi thôi!
Lâm Vũ đi tới bên cạnh Tư Đồ Thính Vân, khẽ nói. - Mười năm, ca ca chờ ta mười năm, mười năm sau ta có thể đánh bại ngươi!
Trên gương mặt non nớt của Tư Đồ Thính Vân đây vẻ kiên định.
Lâm Vũ khẽ gật đầu, trong mắt hắn không hoài nghi, chỉ có tin tưởng sâu sắc.
Bởi vì, Tư Đồ Thính Vân là Thánh Nhân trời sinh!
Một Thánh Nhân trời sinh duy nhất của Thanh Châu từ trước tới nay!
Rất nhanh, đoàn người biến mất trong bóng đêm.
Trời vừa sáng, một nữ tử đã tới trước cửa thành Nam Bắc Thành, nàng nhìn cửa thành Nam Bắc Thành, sau đó cúi đầu nhìn hồ ly trong lòng, khẽ nói:
- A Ly ngoan, ta đã cảm nhận được khí tức của hắn, chúng ta rất nhanh có thể tìm được hắn, giết chết hắn xong là chúng ta có thể trở lại.
Nói xong, nữ tử đi vào Nam Bắc Thành.
Sau khi bước vào Nam Bắc Thành, nữ tử đi tới phủ thành chủ. Lúc này trong phủ thành chủ vẫn là người của Tư Đồ gia. sau khi lão già kia chết, một vài người Tư Đồ gia luyến tiếc không nỡ vứt bỏ mọi thứ đang có, nên không lựa chọn đi ẩn thế cùng đám người Tư Đồ Thính Vân. Trong này có cả Tư Đồ Vân, lúc này hắn chính là gia chủ của Tư Đồ gia, đương nhiên là do hắn tự phong!
- Gia chủ, đám người Lâm trưởng lão mang đi tất cả những vật đáng tiên, công pháp huyền bảo, còn có huyền kỹ. Bọn họ không để lại cái nào cải
Trong đại sảnh, một lão già trầm giọng nói với Tư Đồ Vân.
Nghe vậy, vẻ mặt Tư Đồ Vân lập tức trầm xuống, nói:
- Dương Diệp đáng chết, nếu không vì ngươi, Tư Đồ gia ta sao có thể thành như vậy!
- Dương Diệp? Xin hỏi, ngươi biết hắn ở đâu không?
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tư Đồ Vân nhìn lại, chỉ thấy có một nữ tử đứng ở cửa.
Hai người không thấy lạ khi bên ngoài đại sảnh đột nhiên xuất hiện một nữ tử. Bởi vì bên ngoài đã không có người canh gác.
- Các ngươi biết hắn ở đâu không? Ta đã tìm hắn rất lâu rồi!
Nữ tử lại nói.
- Ngươi là bằng hữu của Dương Diệp sao?
Tư Đồ Vân hỏi.
Nữ tử do dự một lúc, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Ta tìm hắn có chút việc. Sở dĩ gật đầu là bởi vì nàng cảm thấy nói như vậy có thể đối phương sẽ nói cho nàng biết Dương Diệp ở đâu.
Nhìn thấy nữ tử thừa nhận mình là bằng hữu của Dương Diệp, trên mặt Tư Đồ Vân lộ vẻ hung ác, nói:
- Lão Mạc, ta muốn có nữ nhân này. Dương Diệp hại ta Tư Đồ gia thành như vậy, ta không làm gì được hắn, vậy để cho bạn hắn tới trả thay hắn!
- Ta hiểu!
Lão già khẽ gật đầu, chộp về phía nữ tử kia.