Chương 1887: Nói đạo lý, còn nói bằng nắm đấm sao? (2)
Chương 1887: Nói đạo lý, còn nói bằng nắm đấm sao? (2)Chương 1887: Nói đạo lý, còn nói bằng nắm đấm sao? (2)
Tất cả mặt đất chấn động mạnh, Dương Diệp cảm thấy đầu óc choáng váng, ngực đau đớn, sau đó bay ngược vê phía sau và đập mạnh vào trên tường thành, khiến nó rung lên.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, rất nhiều con gấu ở đó đều lắc đầu, dường như đang thấy đáng tiếc.
- Trong đó những nam tử nhân loại Thanh Châu, ngoại trừ Lâu Thiên Tiêu không tệ lắm, còn lại đều có thể gọi là rác rưởi. Mà người chỉ tính là có chút xuất sắc hơn đám rác rưởi mà thôi!
Nữ tử chậm rãi đi vê phía Dương Diệp, mặt đất dưới chân nàng đột nhiên xuất hiện rất nhiêu năng lượng màu vàng đậm không ngừng tập trung về phía nàng, khí thế của nàng cũng càng lúc càng mạnh, làm cho những con gấu xung quanh không ngừng lui về phía sau.
Khụ!
Dương Diệp chậm rãi đứng lên, một vệt máu tươi chậm rãi tràn ra khỏi khóe miệng của hắn. Hắn lau máu tươi trên khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử, nói:
- Ta rất muốn nói đạo lý với người, nhưng sự thật chứng minh suy nghĩ này của ta mới ngu xuẩn tới mức nào chứ? Nói xong, Dương Diệp giơ tay phải về phía trước, một thanh Ý Kiếm tập trung ở trong tay hắn.
- Kiếm ý cảnh giới Hư Vô nửa bước!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nữ tử thoáng biến sắc. Trong phút chốc, đồng tử của nàng co mạnh, bởi vì rất nhiêu hkiếm quang đã lao tới trước mặt nàng.
Âm!
Nữ tử đánh ra một quyên, rất nhiêu kiếm quang trở nên tán loạn, mà vào lúc này, Dương Diệp đột nhdiên xuất hiện ở phía sau nàng. Tiếp theo, Dương Diệp câm một thanh đoản kiếm để trên gáy của nàng, vẻ mặt nàng biến đổi và muốn phản kích. Mà lúc này, cơ tchể nàng chợt cứng đờ. Bởi vì đoản kiếm của Dương Diệp đã đâm vào gáy của nàng, trong giây lát máu tươi nhuộm đỏ phần lưng nàng!
- Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao?
Dương Diệp ghé sát bên tai nàng, nói:
- Nhìn thấy không? Thật ra, ngươi rất yếu.
Nói xong, Dương Diệp thúc gối vào phía sau lưng nàng.
Âm!
Nữ tử trực tiếp bay ra ngoài. Nhưng trong phút chốc, Dương Diệp lại một lần nữa xuất hiện ở phía sau của nàng, tiếp theo giơ chân đá vào sau lưng nàng.
Phụt!
Trong miệng nàng phun ra một búng máu, lại sắp bay ra ngoài một lần nữa. Mà lúc này, Dương Diệp lại đột nhiên nắm tóc của nàng, sau đó chợt đập mạnh xuống mặt đất bên trái nàng.
Âm!
Mặt đất trực tiếp bị đập ra một hố sâu!
Vẫn chưa kết thúc, Dương Diệp cầm lấy tóc nàng đập tiếp về phía bên phải. Đập xong bên phải, lại đập về phía trước mặt rồi đập về phía sau...
Không bao lâu, mặt đất xung quanh Dương Diệp đã sụp xuống. Dương Diệp vẫn còn không dừng tay, hắn lại đổi một chỗ khác, sau đó lại bắt đầu đập...
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tất cả những con gấu ở đó đều ngây dại, mỗi một con mở to mắt nhìn Dương Diệp, giống như đang nhìn quái vật.
Hùng Bại Thiên cũng khiếp sợ tới mức mắt sắp lồi cả ra. Chỉ có điều khi nhìn thấy Dương Diệp hoàn toàn không có ý ngừng tay, trong lòng hắn sợ hãi, vội vàng bò vê phía Dương Diệp:
- Đại... đại ca, đừng. . đừng đánh nữa, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi. Đại ca đừng đánh tỷ của ta. Hắn vừa chạy đến bên cạnh của Dương Diệp, không ngờ Dương đột nhiên xoay người, sau đó đánh một quyền vào trên đầu của hắn.
Âm!
Một tiếng động khẽ vang lên, Hùng Bại Thiên kêu rên, trực tiếp hóa thành một bóng đen bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống mặt đất.
Sau một quyền đánh bay Hùng Bại Thiên, Dương Diệp lại bắt đầu cầm tóc của nữ tử đập xuống:
- Ta nói đạo lý với ngươi, ngươi muốn dùng nắm đấm nói với ta, ngày hôm nay chúng ta lại từ từ dùng nắm đấm nói chuyện một chút!
Âm...
Mặt đất bắt đầu không ngừng run rẩy!
- Nhanh, nhanh ngăn cản hắn!
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Hùng Bại Thiên đột nhiên vang lên ở phía xa.
Nghe được tiếng Hùng Bại Thiên nói, những con gấu xung quanh lập tức lấy lại tinh thần, mỗi con đều gào lên một tiếng, sau đó đồng thời lao vê phía Dương Diệp.
Nhận thấy được những con gấu xung quanh có động tĩnh khác thường, Dương Diệp đột nhiên ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đàn gấu. Lúc này, mắt hắn chỉ còn là một màu đỏ.
- Lăn!
Dương Diệp đột nhiên gâm lên giận dữ, một ánh sáng màu đỏ cuốn ra ngoài, trong giây lát mùi máu tươi nông đậm tràn ngập xung quanh.
Một vài con gấu dẫn đầu bị ánh sáng đỏ tập kích, hai mắt lập tức đỏ lên, sau đó đánh về phía đồng bạn của mình. Mà những con gấu còn chưa xông tới đã hoảng hốt, không ngừng lùi lại phía sau.
- Đại, đại ca, ngươi mau dừng lại đi. Ngươi mau dừng lại đi, nếu tiếp tục như vậy nữa, gấu sẽ mất mạng đấy!
Hùng Bại Thiên kêu lớn.
Nghe được tiếng Hùng Bại Thiên nói, màu đỏ trong mắt Dương Diệp mới giảm đi. Rất nhanh, hắn đã trở nên tỉnh táo, những ánh sáng đỏ xung quanh cũng giống như thủy triều quay về trong cơ thể hắn. Khi ánh sáng đỏ biến mất, những con gấu kia lập tức khôi phục lại bình thường.
Tuy nhiên lúc này đã không có con gấu nào dám xông về phía trước nữa, trong mắt chúng đều xuất hiện vẻ kiêng ky.
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên nắm lấy tóc của nữ tử kia và ném về phía xal
Âm!
Nữ tử đập vào trên tường thành và phát ra một tiếng động lớn, cuối cùng đập mạnh xuống mặt đất.
Phụt!
Nữ tử phun ra một ngụm máu tươi, ngọ nguậy trên mặt đất một lúc, mới bò dậy nổi. Mà lúc này, Dương Diệp đã đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt của nàng. Một mũi kiếm chỉ vào giữa chân mày của nàng, kiếm tiến vào ba phần, máu tươi chậm rãi tràn ra, nhuộm đỏ gò má của nàng.
- Bây giờ, cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn nói đạo lý, hay muốn nói chuyện bằng nắm đấm?
Giọng nói Dương Diệp vang lên ở bên tai nàng.