Chương 1889: Ở trong mắt ta, ngươi chính là kém như vậy! (2)
Chương 1889: Ở trong mắt ta, ngươi chính là kém như vậy! (2)Chương 1889: Ở trong mắt ta, ngươi chính là kém như vậy! (2)
- Ta đã có chút coi thường ngươi.
Lúc này, giọng nói bên trong Đại Địa thành vang lên lần nữa:
- Vào đi. Ta cũng rất tò mò, không biết người muốn thuyết phục ta thế nào.
- Xem ra Thánh Giả biết ý định mình đến đây!
Dương Diệp khẽ gật đầu, bước vào Đại Địa Thành.
Sau khi đi vào trong thành, Dương Diệp có phần kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện có rất nhiêu con gấu trong thành đều biến thành hình người, tuy nhiên cũng có phần lớn vẫn giữ lại bản thể. Lúc này, tất cả đều không ngoại lệ, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
- Đại... đại ca, chờ ta một chút!
Lúc này, Hùng Bại Thiên đột nhiên chạy tới bên cạnh của Dương Diệp, nói:
- Đại ca, ngươi tới gặp phụ vương ta làm gì?
Nữ tử bên cạnh Hùng Bại Thiên cũng tò mò nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp liếc nhìn Hùng Bại Thiên, nói:
- Ngươi là con trai của Hùng vương sao? Âm!
Hùng Bại Thiên vỗ nhẹ vào ngực mình, đắc ý nói:
- Đương nhiên!
Dương Diệp khẽ gật đầu, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng hắn không thấy quá bất ngờ. Từ khi mới bắt đầu, hắn đã đoán được thân phận của Hùng Bại Thiên này chắc chắn không bình thường, bởi vì trên đường ởi tới, rất nhiều con gấu nhìn thấy Hùng Bại Thiên đều lộ vẻ tôn kính. Hơn nữa, bọn họ đi tới đây rất thông suốt, đủ để thấy thân phận của Hùng Bại Thiên không bình thường!
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Diệp bình thường, Hùng Bại Thiên ngẩn người một lát, sau đó nói:
- Đại... đại ca, ngươi không có gì muốn nói sao? Ta... ta chính là lão đại của Hùng tộc sau này đấy!
Dương Diệp đột nhiên dừng bước, hắn xoay người nhìn Hùng Bại Thiên, nói:
- Lão đại của Hùng tộc sau này rất lợi hại sao?
Không ngờ Dương Diệp sẽ hỏi như vậy, Hùng Bại Thiên ngẩn người, sau đó nói:
- Chẳng lẽ không lợi hại sao? Ở Thanh Châu này, Hùng tộc chúng ta là lợi hại nhất! Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Hùng tộc lợi hại, nhưng bản thân ngươi có lợi hại sao?
- Ta...
Hùng Bại Thiên liếc nhìn Dương Diệp, lập tức khẽ nói:
- Thật ra, ta cũng rất lợi hại!
Dương Diệp nói:
- Ngươi đánh thắng được ta sao?
Mặt Hùng Bại Thiên cứng đờ, cười gượng, nói:
- Ta với đại ca, chắc... chắc hẳn còn có chút chênh lệch.
Dương Diệp nói:
- Nhưng ngươi biết không? Ở bên ngoài, vẫn có rất nhiều người có thể giết ta.
Nói đến đây, Dương Diệp vỗ nhẹ vào Hùng Bại Thiên, nói:
- Nhớ kỹ, Hùng tộc lợi hại không có liên quan quá lớn với ngươi. Bởi vì Hùng tộc lợi hại không có nghĩa là ngươi lợi hại. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi ra khỏi Hùng tộc, có Thánh Giả muốn giết ngươi thì ngươi phải làm sao? Lẽ nào nói với đối phương, ta là lão đại của Hùng tộc sau này sao?
- Chuyện này... Hùng Bại Thiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vậy lúc này không biết nên nói gì.
- Vì sao ngươi có tên là Hùng Bại Thiên?
Dương Diệp đột nhiên hỏi.
- Đây... đây là do bản thân ta tự đặt!
Hùng Bại Thiên vỗ nhẹ vào ngực mình, hào khí nói:
- Ta muốn trở thành có thể gấu có thể đánh bại được cả trời, cho nên, ta đặt tên cho mình là Hùng Bại Thiên!
- Có chí khít
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Nể tình ngươi gọi ta là đại ca, ta nói thêm một câu. Nhớ kỹ, phải khiến Hùng tộc kiêu ngạo vì ngươi, chứ không phải ngươi kiêu ngạo vì là lão đại của Hùng tộc sau này, hiểu chưa?
Nói xong, Dương Diệp xoay người đi về phía xa.
Hùng Bại Thiên ngẩn người một lát, một lúc sau, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nữ tử, nói:
- Tỷ, nếu như ta không phải là lão đại của Hùng tộc sau này, bọn họ còn có thể tôn kính ta như vậy không?
Nói xong, hắn liếc nhìn những con gấu phía xa. Lúc này, những con gấu kia thấy hắn nhìn qua, đều vội vàng cung kính cúi đầu. Nữ tử im lặng rất lâu, nói:
- Bại Thiên, ta với phụ vương không phải không muốn cho ngươi đi ra nhìn thế giới bên ngoài. Sở dĩ không cho ngươi ra ngoài là bởi vì thực lực ngươi yếu, ra ngoài, nếu không có đám người tam thúc chăm sóc ngươi, ngươi có thể sẽ thật sự không về được nữa.
Nói đến đây, nữ tử vỗ nhẹ vài cái vào đầu của Hùng Bại Thiên, trong mắt lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy:
- Nếu ngươi muốn ra ngoài cũng được. Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, sau đó ngươi muốn đi đâu thì đi!
Hùng Bại Thiên liếc nhìn những con gấu xung quanh, nói:
- Ta hiểu, không có tỷ cùng phụ vương, bọn họ căn bản sẽ không tôn kính ta.
- Sau này ngươi phải quản lý Hùng tộc, nên nhất định phải cố gắng hơn nữal
Nữ tử trâm giọng nói:
- Nếu không, phụ vương không thể cho ngươi quản lý Hùng tộc, bởi vì làm như vậy là hại ngươi!
Hùng Bại Thiên im lặng rất lâu, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Tỷ, ta hiểu rồi.
Nữ tử khẽ gật đầu, vỗ nhẹ vài cái vào Hùng Bại Thiên, nói: - Đi thôi, chúng ta đi xem hắn tới Hùng tộc chúng ta làm gì!
Hùng Vương điện.
Dương Diệp mới vừa tiến vào Hùng Vương điện của Hùng tộc đã cảm nhận được mấy khí tức khủng khiếp, những khí tức tuyệt đối không nhằm vào hắn, nhưng cũng khiến cho hắn cứng người.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bên có năm lão già đang đứng. Mà người trên chủ tọa phía trên là một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng.
Mười một Thánh Giải
Trong lòng Dương Diệp thầm rùng mình, hắn không nghĩ tới Hùng tộc tự nhiên có mười một Thánh Giải
Nam tử áo bào màu vàng đột nhiên nói:
- Ta biết ý định ngươi đây. Nhưng lúc trước, chúng ta đã nhất trí quyết định sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa thư viện Vân Hải cùng Thiên Lang Sơn Mạch...