Chương 1902: Dương Diệp ở đâu? (1)
Chương 1902: Dương Diệp ở đâu? (1)Chương 1902: Dương Diệp ở đâu? (1)
Nam tử mặc quần áo hoa lệ bằng gấm, đai ngọc làm thắt lưng, mày kiếm, con mắt sáng như ánh tinh, dáng người cao ráo, vẻ mặt cao quý giống như một mặt trời treo trên trời cao.
Cao quý!
Đây là cảm giác của tất cả mọi người về nam tử này, nam tử đứng
trên lưng con rồng đen Thánh Giai nhìn xuống mọi người, thần sắc kia giống như một vị thần đang nhìn xuống người phàm vậy.
Bởi vì nam tử trang phục bằng gấm cùng con rồng đen, bất kể là người của Vân Hải Thành hay là đại quân yêu thú lúc này đều ngừng chiến đấu. Ở dưới tình huống không xác định được nam tử mặc trang phục bằng gấm cùng con rồng đen là địch là bạn, bất kế là bên phía Vân Hải Thành hay đại quân yêu thú đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!
- Dương Diệp ở đâu?
Thấy trong Vân Hải Thành không có người nào trả lời, nam tử mặc trang phục bằng gấm nhíu mày, lại hỏi một lân nữa.
Nghe được nam tử mặc trang phục bằng gấm nói, Trác giáo viên do dự một lúc, sau đó hỏi: - Xin hỏi các hạ tìm Dương Diệp có chuyện gì?
Cho dù tên nam tử mặc trang phục bằng gấm này chỉ là một Bán Thánh cao cấp, nhưng hắn cũng không dám khinh thường. Đối phương dám giẫm lên trên lưng Long tộc cao ngạo có tiếng của Linh Giới, điểm ấy cũng đủ để nói rõ rất nhiều điều.
- Ngươi không cần biết!
Nam tử mặc trang phục bằng gấm lạnh lùng nhìn Trác giáo viên, hoàn toàn không có vẻ tôn kính vì Trác giáo viên là Thánh Giả:
- Thời gian của ta có hạn, không muốn lãng phí ở đây. Bảo hắn đi ra, bây giờ, ngay lập tức!
Giọng nói lạnh lùng, không có phép người khác làm trái ý.
Nghe vậy, gương mặt Trác giáo viên tái lại. Hắn làm Thánh Giả, đã bao giờ bị người khác đối xử như vậy chứ? Nếu là bình thường, cho dù dưới chân đối phương là một con rồng, hắn cũng sẽ trực tiếp ra tay. Tôn nghiêm của Thánh Giả, không cho phép kẻ khác bất kính. Nhưng lúc này, ở thời điểm mấu chốt của Vân Hải Thành cùng Thiên Lang Sơn Mạch, hắn đành phải nhịn!
Trác giáo viên cố nén tức giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Lúc này Dương Diệp không ở trong Vân Hải Thành, nếu ngươi muốn tìm hắn, mời đến nơi khác đi! - Gào!
Đột nhiên, con rồng đen nhìn Trác giáo viên và gâm lên giận dữ, một hơi thở rồng bắn ra khỏi miệng nó và lao về phía Trác giáo viên.
Nhìn thấy rồng đen đột nhiên ra tay, Trác giáo viên thoáng biến sắc, tay phải chợt đánh ra một chưởng, một chưởng này ấn chửa năng lượng rất lớn nhanh chóng hiện ra, va chạm vào hơi thở rồng kia.
Âm!
Một tiếng động lớn vang lên, chưởng ấn năng lượng của Trác giáo viên lập tức tán loạn, tốc độ của hơi thở rồng không giảm, lập tức đánh vào trên thân của Trác giáo viên.
Phụt!
Trác giáo viên phun ra một ngụm máu tươi, liên tục lui về phía sau gần nghìn trượng mới dừng lại được!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người trong Vân Hải Thành đều hoảng hốt!
Mà đám người Thiên Lang Vương lại mừng rỡ. Bởi vì điêu này đã đủ để chứng minh con rồng đen cùng nam tử mặc trang phục bằng gấm không phải là bằng hữu của Vân Hải Thành, mà là kẻ địch! Ba Thánh Giả còn lại của Vân Hải Thành chợt lao lên trên không trung, vây quanh nam tử mặc trang phục bằng gấm cùng con rồng đen, nhưng vẫn chưa ra tay. Một Thánh Giả trong đó trâm giọng nói:
- Các hạ cuối cùng là ai? Vì sao tới nhằm vào thư viện Vân Hải tai
Nam tử mặc trang phục bằng gấm liếc nhìn Thánh Giả này, nói:
- Nhằm vào thư viện Vân Hải của ngươi sao? Ngươi quá coi trọng thư viện Vân Hải rồi. Ta không muốn lãng phí thời gian ở này, cũng không muốn đi tìm kiếm Dương Diệp khắp nơi. Ta không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, lập tức bảo Dương Diệp đi ra gặp ta. Trong vòng một hơi thở không đến, ta giết trăm người. Mười hơi thở không đến, ta giết nghìn người. Cho đến khi giết sạch ngươi trong thành mới thôi!
Nghe vậy, mấy Thánh Giả của thư viện Vân Hải biến sắc. Mà lúc này, giọng nói Thiên Lang Vương vang lên ở trong không trung:
- Các hạ, Thiên Lang Sơn Mạch chúng ta bằng lòng thay ngươi ngăn cản mấy tên Thánh Giả này!
Nam tử mặc trang phục bằng gấm liếc nhìn Thiên Lang Vương, nói:
- Có thểt Nghe được nam tử mặc trang phục bằng gấm nói vậy, Thiên Lang Vương vui mừng, sau đó nhìn về phía mấy Thánh Giả của thư viện Vân Hải, nói:
- Cản bọn họ lại!
Nghe thấy Thiên Lang Vương nói vậy, bốn gã Thánh Giả phía sau hắn xông về phía bốn gã Thánh Giả của thư viện Vân Hải. Rất nhanh, tám người đã bước vào không trung.
Thiên Lang Vương nhìn về phía Chu Nguyên - Thánh Giả cuối cùng của Vân Hải Thành, nói:
- Chúng ta có nên bước vào không trung hay không?
Chu Nguyên vẻ mặt thâm trâm, không nói gì.
Thiên Lang Vương cười lạnh, khóe miệng cong lên lộ vẻ châm chọc.
- Giết!
Nam tử mặc trang phục bằng gấm nhìn về phía Vân Hải Thành.
Hắn vừa dứt lời, con rồng đen giơ long trảo chộp vê phía dưới. Trong Vân Hải Thành, hơn một trăm người trực tiếp hóa thành một vũng máu...
Trong Vân Hải Thành, tất cả mọi người đều hoảng hốt!
Chu Nguyên cũng nheo mắt, hắn không nghĩ tới đối phương làm thật. Chu Nguyên liếc nhìn nam tử mặc trang phục bằng gấm, lại nhìn con rồng đen, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
- Tiếp tục!
Giọng nói của nam tử kia lại vang lên.
Rồng đen giơ long trảo và vỗ một cái...
Âm!
Trong thành, cơ thể mấy trăm người trực tiếp vỡ ra. Vô số người quá khiếp sợ, hoảng hốt, điên cuồng trốn tránh khắp nơi. Trong phút chốc, tất cả Vân Hải Thành đã trở nên hỗn loạn.