Chương 1907: Hóa ra ngươi kém như vậy! (2)
Chương 1907: Hóa ra ngươi kém như vậy! (2)Chương 1907: Hóa ra ngươi kém như vậy! (2)
- Hai đánh một sao?
Dương Diệp cười lạnh, sau đó lớn tiếng nói:
- Tiểu ThanhI!
Vừa dứt lời, trong một dãy núi phía xa đột nhiên truyên ra một tiếng nổ lớn, tiếp theo một ánh sáng màu xanh từ phía xa kéo tới, trong chớp mắt đã rơi vào bên cạnh của Dương Diệp. Ánh sáng màu xanh tản đi, một nữ tử váy xanh xuất hiện ở trong tâm mắt của mọi người.
Thánh Giải
Thiên Long Vương cùng Chu Nguyên biến sắc. Bọn họ không nghĩ tới lại có một Thánh Giả đến! Dương Diệp này rốt cuộc tìm đâu ra hai Thánh Giả vậy?
Người tới dĩ nhiên là Tiểu Thanh!
Khi Dương Diệp vội vàng trở vê Vân Hải Thành, đã bắt đầu liên hệ Với Tiểu Thanh. Điều làm cho hắn vui mừng chính là Tiểu Thanh đã thật sự trở thành Thánh Giả. Điều này làm cho hắn có thêm phần yên tâm!
Lúc này, Dương Diệp liếc nhìn Chu Nguyên cùng Thiên Lang Vương, nói: - Đến đây đi. Ngày hôm nay không phải các ngươi chết, chính là ta mất mạng!
- Được!
Đúng hlúc này, nam tử mặc trang phục gấm đột nhiên nói:
- Trước khi ta tới, gia chủ bảo ta tuyệt đối phải cẩn thận, không thể khinh thường ngươi. Ta nghĩ rằng Dương Diệp ngươi có dthể là nhân vật thiên kiêu? Nhưng khi nhìn thấy ngươi đến, ta đã thất vọng. Dương Diệp ngươi chẳng qua chỉ là một thằng hề dựa vào huyền bảo Thần Giai cùng người khác mà thôi!
- Ngươi là ai?
Dương Diệp nhìn về phía nam tử mặc trang phục gấm.
- Ngươi không có tư cách biết!
Nam tử mặc trang phục gấm, nói:
- Ta không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, ngươi tự nguyện theo ta đi, hay để ta đánh gấy hai tay, hai chân ngươi, sau đó mạnh mẽ dẫn theo ngươi đi?
Dương Diệp chậm rãi bay lên không trung, tới đối diện nam tử mặc trang phục gấm cùng con rồng lớn, hắn liếc nhìn con rồng lớn màu đen, sau đó nhìn về phía nam tử mặc trang phục gấm, nói:
- Nếu chỗ dựa của ngươi là con rồng dưới chân ngươi, vậy ta chỉ có thể nói, ngươi có lẽ phải thất vọng rồi. Nam tử mặc trang phục gấm nhìn Dương Diệp một lát, sau đó chân phải nhẹ nhàng chà chà lên rồng đen, nói:
- Ra tay một nhẹ, đừng giết chết hắn!
Gào!
Rồng lớn ngửa mặt lên trời hét một tiếng giận dữ, sau đó chợt phun ra long uy về phía Dương Diệp. Long uy này cường đại tới mức có thể so với uy lực của trời đất, làm cho rất nhiều yêu thú ở đó nằm sấp trên mặt đất run rẩy. Một ít huyền giả nhân loại cũng không chịu nổi long uy này, mỗi một con nằm sấp trên mặt đất run rẩy, giống như yêu thú vậy!
Dương Diệp không chống đỡ, mặc cho long uy đi tới trước mặt hắn. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, khi luồng long uy này đánh trúng Dương Diệp lúc, Dương Diệp lại hoàn toàn không có vấn đề gì!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử của Thiên Lang Vương cùng Chu Nguyên hơi co lại. Bọn họ không nghĩ tới Dương Diệp có thể không để ý tới long uy này. Phải biết rằng, cho dù là hai người bọn họ cũng không dám bỏ qua nó đâu!
Đột nhiên, Chu Nguyên biến sắc. Hắn nghĩ đến một việc, trước đây khi Dương Diệp ở Thanh Đạo Môn đã từng nói qua: Hắn là truyên nhân của rồng... Lúc đó hắn cảm thấy Dương Diệp nhất định đang nói dối. Nhưng bây giờ, nhìn thấy Dương Diệp thậm chí miễn dịch trước long uy của rồng Thánh giai, hắn không tin cũng không được!
Trong mắt con rồng lớn cùng nam tử mặc trang phục gấm cũng lộ vẻ nghi ngờ, đặc biệt là rông lớn, cho dù là cường giả Thánh Giả cũng không dám coi thường long uy của nó. Nhưng Dương Diệp không chỉ coi thường, còn hoàn toàn không có việc gì!
- Nhân loại, ngươi làm sao làm được vậy?
Con rồng đen trâm giọng nói.
Dương Diệp hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Ban đầu hắn cho rằng máu Long tổ của hắn không có cách nào đối phó hữu hiệu với rồng Thánh giai, nhưng hắn không nghĩ tới nó vẫn có hiệu quả! Nói cách khác, thực lực cùng huyết mạch của Tổ Long ở đại lục Huyền Giả phải vượt quá con rồng đen này!
Dương Diệp không nói gì, cả người hóa thành một đường kiếm quang lập tức biến mất. Cùng lúc đó, nam tử mặc trang phục gấm đứng ở trên lưng con rồng lớn màu đen biến sắc, tay phải vung lên về phía trước, một đường ánh sáng màu đen cuốn ra ngoài.
Âm!
Một tiếng nổ vang, một bóng người trực tiếp bị chấn động bay ra ngoài. Khóe miệng của nam tử mặc trang phục gấm cong lên, lộ vẻ xem thường, nói:
- Hóa ra ngươi kém như vậy, ngươi...
Nói đến đây, hai mắt của nam tử mặc trang phục gấm đột nhiên trợn tròn. Trong mắt lộ vẻ kinh hãi gân chết. Hắn vừa định rời đi nhưng đã muộn rồi. Một thanh đoản kiếm đã cắm vào sau gáy của hắn, đoản kiếm không đi vào quá sâu, chỉ cắm vào mấy centimet. Cho dù như vậy, nhưng nam tử mặc trang phục gấm kia cũng không dám động đậy nữa!
- Hóa ra, ngươi kém như vậy!
Giọng nói của Dương Diệp vang lên ở bên tai của nam tử mặc trang phục gấm.
Nam tử mặc trang phục gấm nhìn về bóng đen bị mình đánh bay phía xa. Khi thấy bóng đen kia, hắn lập tức hiểu rõ. Bóng đen kia căn bản không phải là Dương Diệp, hắn bị lừa gạt!
Vẻ mặt của Thiên Lang Vương cùng Chu Nguyên nghiêm trọng, bởi vì tốc độ ra tay của Dương Diệp thật sự quá nhanh, thật sự quỷ dị. Trước đó, lúc Dương Diệp ra tay, bọn họ chỉ có thể mơ hồ bắt được quỹ tích hành động của Dương Diệp!
Có thể nói, tốc độ của Dương Diệp đã vượt qua rất nhiều Thánh Giải - Nhân loại, nếu ngươi dám tổn thương thế tử, ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!
Con rông đen giận dữ gâm thét lên. Nhưng bởi vì nam tử mặc trang phục gấm bị Dương Diệp khống chế, nên nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dương Diệp không để ý tới con rông đen, mà nắm đoản kiếm hơi ấn vào, thanh đoản kiếm tiến vào gáy của nam tử mặc trang phục gấm thêm vài phần, nói:
- Bây giờ, ta có tư cách biết ngươi là ai không?
Sắc mặt của nam tử mặc trang phục gấm tái xanh và đang muốn nói gì đó, mà lúc này, Dương Diệp đột nhiên khẽ lắc đầu, nói:
- Thôi đi, ta không có hứng thú biết ngươi là ail
Nói xong, đoản kiếm trong tay Dương Diệp chợt đâm ngược lên trên, đầu của nam tử mặc trang phục gấm đã trực tiếp tách làm đôi...