Chương 1962: U Minh Điện, Quang Nữ! (1)
Chương 1962: U Minh Điện, Quang Nữ! (1)Chương 1962: U Minh Điện, Quang Nữ! (1)
Ở dưới sự dẫn dắt của Dã Man, ba người Dương Diệp tới một vực sâu.
Bên cạnh vực sâu, Dương Diệp cúi người nhìn xuống, trong vực sâu, sương mù bốc lên, liếc không thấy được đáy.
Dương Diệp nhìn về phía Dã Man, thân thể Dã Man lập tức lạnh run, sau đó vội vàng huyên thuyên với Suất Văn Dương. Sau nửa ngày, Suất Văn Dương trầm giọng nói:
- Hắn nói ở phía dưới!
Phía dưới?
Dương Diệp nhíu mày.
- Chỗ này có chút quỷ dị!
Lúc này, nữ tử trên lưng Dương Diệp bỗng nhiên nói.
Dương Diệp đồng ý gật đầu, hắn nói không ra vực sâu này quỷ dị ở nơi nào, chỉ là trực giác nói cho hắn biết ở đây quỷ dị. Chuẩn xác mà nói, trực giác nói cho hắn biết phía dưới này cực kỳ nguy hiểm.
- Ngươi không phải muốn biết phương pháp ly khai thế giới này sao? Đúng lúc này, Suất Văn Dương đột nhiên nói.
- Như thế nào?
Dương Diệp nhìn về phía Suất Văn Dương nói:
- Ý của ngươi là nói, cũng ở phía dưới?
Suất Văn Dương trâm ngâm một cái chớp mắt, sau đó nói:
- Ta không có nắm chắc!
- Có ý gì?
Dương Diệp nói.
Suất Văn Dương trâm giọng nói:
- Ta rất mẫn cảm đối với năng lượng, ở địa phương quỷ quái này, ta chỉ ở đây cảm nhận được năng lượng chấn động, nếu như ta không đoán sai, phía dưới có một Truyền Tống Trận, nhưng ta không dám 100% xác định chấn động kia là Truyền Tống Trận! Nhiều lần ta muốn đi xuống xem, nhưng không dám, bởi vì trực giác nói cho ta biết, xuống dưới chẳng khác nào chết!
- Dã Man này nói Kim Cương Quả ở dưới, nói cách khác, bọn hắn từng xuống dưới qual
Dương Diệp bỗng nhiên nói:
- Hỏi hắn, phía dưới có cái gì!
Suất Văn Dương cùng Dã Man nói thâm cả buổi, Suất Văn Dương trâm giọng nói:
- Bọn hắn bình thường cũng không dám xuống dưới, chỉ có ở thời gian đặc biệt mới dám xuống dưới hái Kim Cương Quả.
- Thời gian đặc biệt?
Dương Diệp nhíu mày.
Suất Văn Dương nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Còn nhớ trước kia nghe được tiếng thú rống giận dữ không?
Dương Diệp nhẹ gật đầu.
Thanh âm kia hắn tự nhiên sẽ không quên, cũng không cách nào quên, bởi vì chỉ là âm thanh không biết cách bao xa, liên làm cho hắn thất khiếu chảy máu.
Suất Văn Dương trầm giọng nói:
- Hung thú kia, mỗi cách mười năm sẽ gọi một lần, nó gọi một lần, ý nghĩa nó đã tỉnh. Mà đám người Dã Man, mỗi lần xuống dưới, đều phải là thời điểm nó ngủ say. Mà bây giờ, nó đang tỉnh dậy!
Xuống dưới hay không xuống?
Giờ phút này, Dương Diệp khó khăn rồi.
Hung thú kia hắn chưa thấy qua, nhưng đã cảm thụ qua đối phương cường đại. Bình tính mà xem xét, nếu như chống lại hung thú kia, hắn một chút nắm chắc cũng không có.
Thế nhưng nếu như không xuống, chẳng lẻ phải chờ mười năm?
Mười năm?
Dương Diệp lắc đầu, đừng nói mười năm, một năm hắn cũng không chờ.
Bất kể là Ngọc Vô Song, Vân Hải Thư Viện, hay An Nam Tĩnh cùng Mục Hàn San, lúc này đều cần hắn. Nếu như ở đây đợi mười năm, hắn thật sự không dám nghĩ đám người Ngọc Vô Song cùng An Nam Tĩnh kết cục sẽ như thế nào.
Đương nhiên, cũng không thể cứ như vậy tùy tiện xuống dưới, cho dù xuống dưới, cũng phải trước hết nghĩ sách lược vẹn toàn. Dù sao phía dưới có thể có một khủng bố hung thúiI
- Ngươi có biện pháp nào không?
Dương Diệp hỏi nữ tử, đúng lúc này, hắn hy vọng nữ tử có phương pháp xử lý.
Đáng tiếc nữ tử lại để cho hắn thất vọng rồi.
- Không có cách nào!
Nữ tử lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, ngay cả nữ nhân này cũng không có cách nào, hắn càng không có cách nào. Chẳng lẽ thực phải mạnh mẽ xuống dưới, cùng hung thú liều mạng một phen?
- Người này làm sao bây giờ?
Lúc này, Suất Văn Dương đột nhiên chỉ Dã Man.
- Giết!
Nữ tử nói.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Dã Man, lắc đầu, đắc tội ai không tốt, hết lân này tới lần khác đắc tội nữ nhân này, đây không phải muốn chết sao?
Hắn đi đến trước mặt Dã Man, đối phương giống như biết ý đồ của Dương Diệp, gầm lên giận dữ, sau đó dùng một chút khí lực cuối cùng đụng về phía Dương Diệp. Bất quá hắn vừa đứng dậy, đã bị Dương Diệp một cước đạp hắn rơi vào vực sâu.
Ánh mắt ba người đều rơi vào trong vực sâu, hồi lâu...
- Ahl
Trong vực sâu truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Dã Man, trong thanh âm xen lẫn sợ hãi vô tận!
Sắc mặt của Dương Diệp cùng Suất Văn Dương lập tức ngưng trọng lên.
- Rống!
Lúc này, một tiếng hô đột nhiên từ trong lòng đất phóng lên trời, thanh âm kia đâm thẳng trời xanhI
Dương Diệp như muốn bất tỉnh, thất khiếu chảy máu! Trừ cái này ra, hắn còn cảm thấy một cảm giác sợ hãi đến từ sâu trong linh hôn!
Két...
Mặt đất chung quanh trong chốc lát vỡ ra, cùng lúc đó, một ngọn núi cao vút trong mây ở xa xa nổ ra, vô số đá vụn trút xuống, bụi mù đầy trời!
Hồi lâu sau, cảm giác hôn mê trong đâu Dương Diệp mới dần dần rút đi. Hắn cùng với Suất Văn Dương liếc nhau, nhưng phát hiện sắc mặt đối phương tuy cũng có chút tái nhợt, nhưng không có đổ máu!
Giống như biết Dương Diệp hiếu kỳ, Suất Văn Dương nói: