Chương 1983: Tôn nghiêm không thể ném! (2)
Chương 1983: Tôn nghiêm không thể ném! (2)Chương 1983: Tôn nghiêm không thể ném! (2)
Nghe vậy, Đỗ Minh lập tức lấy dũng khí, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, cười lạnh nói:
- Dương Diệp, trợn to ánh mắt người nhìn xem, chúng ta có mười ba Thánh giả, tăng thêm đám người Trác Trưởng lão, thì có mười bảy Thánh giả, đừng nói ngươi, coi như toàn bộ cường giả Cổ Kiếm Trai của người đến cũng vô dụng. Ta nếu là ngươi...
Đột nhiên, thanh âm của Đỗ Minh im bặt mà dừng!
Mọi người định nhãn xem xét, lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Đỗ Minh vốn ở bên cạnh bọn người Khai Dương Quân, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, mà tay Dương Diệp thì nắm cổ họng của hắn!
Ba người Khai Dương Quân biến sắc, thân sắc không hẹn mà cùng ngưng trọng lên. Ba người cơ hồ đồng thời cao độ đề phòng, cùng lúc đó, mười ba đồng nhân Thánh giả chắn ở trước mặt của bạn. hắn.
Tốc độ của Dương Diệp quá nhanh, nhanh đến ba người bọn họ đều tim đập nhanhI
- Tốc Chi Pháp Tắc!
Tinh Thần trâm giọng nói một câu. - Áo choàng sau lưng của hắn là Thần cấp!
Hai tay Khai Dương Quân nắm lại, trên mặt đã không có mây trôih nước chảy như trước kia, trong mắt hắn, có sát ý không che dấu chút nào!
Lúc này, Đỗ Minh bị Dương Diệp nắm yết hầu hai mắt trợn lên, trong mắt dkinh hãi gân chết.
Dương Diệp cười nhẹ, tay trái chỉ vào Khai Dương Quân nói:
- Lực lượng của ngươi đến từ hắn, nhưng ngươi thấy được khôcng? Ta muốn giết ngươi, hắn chỉ có thể nhìn.
- Dương Diệp, tuy hắn ngôn ngữ mạo phạm ngươi, nhưng tội không đáng chết!
Lúc này Trác Giáo Tập trâm giọng nói:
- Còn nữa, ngươi hôm nay xác thực đã không phải là Viện Trưởng của Vân Hải Thư Viện ta, sự tình của Vân Hải Thành cùng Vân Hải Thư Viện, là sự tình bên trong chúng ta, không cần ngươi tới nhúng tay, ngươi vê Cổ Kiếm Trai đi!
Két sát
Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên.
Chứng kiến cổ Đỗ Minh bị bẻ gấy, sắc mặt bốn người Trác Giáo Tập lập tức âm trầm. Một bên hai mắt của Khai Dương Quân cũng híp mắt, bất quá hắn không có ra tay. Những người này muốn tự giết lẫn nhau, hắn vui vẻ nhìn thấy!
- Dương Diệp, ngươi biết mình đang làm cái gì không?
Trác Giáo Tập trầm giọng nói.
Dương Diệp cười nhẹ nói:
- Ta người này làm người là như thế, người khác tôn kính ta, ta tôn kính người khác, nếu như người khác không tôn kính ta, cái kia xin lỗi, Dương Diệp ta quản con mẹ nó ngươi là ail Trác Giáo Tập, lúc trước ta không làm Viện Trưởng, ngươi ép ta làm, được rôi, vì Thương Viện Trưởng, làm liên làm. Nhưng hiện tại, các ngươi lại không quan tâm ta làm. Con mẹ nó ta muốn hỏi một câu, Dương Diệp ta dễ khi dễ sao? Các ngươi để cho ta làm ta liền làm, để cho ta không làm liên không làm?
Nói đến đây, thân sắc của Dương Diệp dần dần dữ tợn.
- Trác Giáo Tập, ngươi đã không tôn kính ta, ta tự nhiên cũng không cần tôn kính ngươi. Hiện tại, ta ở trước mặt tất cả mọi người nói cho ngươi biết, trừ khi Thương Viện Trưởng trọng sinh muốn giải trừ chức Vân Hải Thư Viện Viện Trưởng của ta, bằng không thì, cái Viện Trưởng này, ta làm định rồi.
Hai mắt Trác Giáo Tập nhíu lại, trong mắt có một tia sát ý. - Dương Diệp, Vân Hải Thư Viện còn chưa tới phiên ngươi tới làm chủ!
- Vậy sao?
Dương Diệp cười nhẹ, sau đó quét nhìn chúng đệ tử Vân Hải Thư Viện, sau đó nói:
- Còn nhận thức ta là Vân Hải Thư Viện viện trưởng, đứng ở bên ta. Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần.
Nói đến đây, thanh âm Dương Diệp tăng thêm, lại nói một lần.
- Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần!
Khóe miệng Trác Giáo Tập nổi lên một vòng mỉa mai, tuy Dương Diệp ở thư viện có uy vọng, nhưng có thể so với bốn người bọn họ sao? Căn bản không thể sol
Quả nhiên, ngoại trừ đám người Phong Vũ Triêu lúc trước cùng Dương Diệp trải qua sinh tử đứng ở sau lưng Dương Diệp, còn lại không có người động!
- Thật sự là buồn cười, Dương Diệp, thấy được không? Vân Hải Thư Viện không cần ngươi làm Viện Trưởng!
Một bên, Tân Nguyên mỉa mai nói:
- Còn muốn tiếp tục mất mặt xấu hổ sao?
Dương Diệp nhìn đám người Trác Giáo Tập hồi lâu, sau đó nhìn vê phía đám người Khai Dương Quân nói:
- Ta xử lý xong sự tình thư viện, sẽ đến xử lý chuyện của chúng ta. Trong khoảng thời gian này các ngươi ở Vân Hải Thành cùng Vân Hải Thư Viện vơ vét đồ vật, là tự mình nhổ ra, hay muốn ta đánh các ngươi nhổ ra?
- Bằng ngươi?
Tần Nguyên cười lạnh một tiếng, muốn ra tay, bất quá bị Khai Dương Quân ngăn lại.
Khai Dương Quân cười nhẹ, nhìn về phía Trác Giáo Tập nói:
- Trác Trưởng lão, ngươi đã nói, sự tình Dương Diệp ngươi sẽ giải quyết. Đúng rồi, còn có những cái đệ tử phản Vân Hải Thư Viện kia, ta không hi vọng nhìn thấy bọn hắn.
Trác Giáo Tập trâm mặc, một lát sau, hắn nhìn vê phía đám người Phong Vũ Triêu sau lưng Dương Diệp nói:
- Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại nếu như tới, ta chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Đám người Phong Vũ Triêu nhìn nhau, sau đó lắc đầu!
Hai mắt Trác Giáo Tập nhíu lại, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang nói:
- Giết! Nghe vậy, chúng đệ tử Vân Hải Thư Viện sau lưng Trác Giáo Tập lập tức vọt vê phía đám người Dương Diệp.
Mà Trác Giáo Tập cùng ba gã Thánh giả khác ánh mắt rơi vào trên người Dương Diệp, cùng lúc đó, khí tức bốn người khóa chặt Dương Diệp.
Nhìn thấy đệ tử Vân Hải Thư Viện vọt tới, ánh mắt của Dương Diệp lạnh xuống, trong mắt không còn một tia cảm tình!