Chương 193: Xuất thủ! (2)
Chương 193: Xuất thủ! (2)Chương 193: Xuất thủ! (2)
Thấy Hứa Ngôn vẫn còn khí lực để nói chuyện thì Tần Tịch Nguyệt nhướng mày, lập tức quyết định rất nhanh, nói:
- Gọi trợ giúp đi
Dương Diệp không chút chậm trễ, tay phải vung lên, tiểu ngân xuất hiện trong mật thất.
Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một con Huyền thú Vương cấp, Hứa Ngôn sợ quá, trong mắt toàn là vẻ kinh hãi và bất khả tư nghị, giống như mất hồn lẩm bẩm nói:
- Huyền thú Vương cấp, sao, sao có thể như vậy...
- Gừ.
Tiểu ngân ngửa đầu hú một tiếng, sau đó tung người nhảy lên xông về phía Hứa Ngôn.
Cùng lúc đó, một đạo kiếm khí màu vàng từ mũi trường kiếm của Dương Diệp bắn ra, mà mục tiêu của nó tất nhiên là Hứa Ngôn đó.
Tân Tịch Nguyệt cũng không cam chịu yếu thế, trường tiên giống như một con độc xà xảo quyệt quất về phía Hứa Ngôn.
Nhìn thấy hai người bọn Dương Diệp và con thú vương đuổi tận giết tuyệt mình, trong mắt Hứa Ngôn hiện lên một tia quyết tuyệt. Lập tức mặt mày dữ tợn, điên cuồng nói:
- Các ngươi bức ta thì tất cả cùng chết đi, ha ha...
Nói xong, huyền khí trong cơ thể dũng động điên cuồng, phần bụng giống như Đổng Vô Thương lúc trước, càng lúc càng lớn.
Thấy thế, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt mí mắt giật giật, Dương Diệp không dám bảo lưu, kiếm ý như thủy triều điên cuồng trào ra, ập về phía Hứa Ngôn đang muốn tự bạo.
Hứa Ngôn đang tự bạo thì đột nhiên cảm thấy một cỗ uy áp vô hình ập về phía hắn, ở trước mặt cỗ uy áp vô hình này, huyền khí trong cơ thể hắn không ngờ biến thành chậm lại, giống như là nghĩ ra gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp, thất thanh nói:
- Kiếm, kiếm...
Còn chưa nói xong, một cây trường tiên và một đạo kiếm khí đâm xuyên qua ngực hắn. Tiếp theo, móng vuốt sói cực lớn của tiểu ngân trực tiếp vỗ vào thiên linh cái của hắn.
- Âm!
Một tiếng nổ vang lên, mặt đất chấn động, Hứa Ngôn đã trở thành một đống thịt nát.
Thu hồi tiểu ngân về không gian tuyên qua, Dương Diệp thở hắt ra một hơi, cũng may mà kịp ngăn Hứa Ngôn tự bạo, bằng không hắn lần này cho dù là không chết thì chỉ sợ cũng sẽ trọng thương. Vương Giả cảnh tự bạo, đừng nói nhục thân của hắn, cho dù là loại Huyền thú Vương cấp như tiểu ngân chỉ sợ cũng sẽ trọng thương.
- Ngươi không sao chứ?
Lúc này, Tân Tịch Nguyệt đi tới trước mặt Dương Diệp, nhìn nhìn trước ngực Dương Diệp, nhẹ giọng hỏi.
Cảm giác được sự quan tâm trong ngữ khí của đối phương, Dương Diệp trong lòng rất ấm áp, nói:
- Không sao, ta dùng một tấm Trị Liệu phù thượng phẩm, hiện tại vết thương đã khép lại rồi.
Nói xong hắn lại lấy ra một tấm Trị Liệu phù thượng phẩm rồi đưa cho Tần Tịch Nguyệt:
- Ngươi cũng dùng một tấm đi, ta thấy ngươi lúc trước hình như cũng bị kiếm của hắn làm bị thương.
Tần Tịch Nguyệt nhìn nhìn Trị Liệu phù trong tay, sau đó lại nhìn Dương Diệp với vẻ Dương Diệp, nói:
- Ta phát hiện ngươi đúng là một phú hào, các loại phù lục đều có, hơn nữa còn đều là thượng phẩm. Ta rất hoài nghi ngươi phải chăng là con tư sinh của hội trưởng nghiệp đoàn Phù Văn sư. Không, cho dù là con tư sinh của hội trưởng nghiệp đoàn Phù Văn sư thì cũng không thể giàu như vậy được. Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai... Dương Diệp sờ sờ mũi, cười nói:
- Ta là một Phù Văn sư, phù lục nhiều một chút cũng là rất binh thường thôi mà.
- Ngươi là Phù Văn sư?
Tần Tịch Nguyệt mở to mắt to kinh ngạc nhìn Dương Diệp.
- Bằng không ngươi cho rằng ta sao có nhiều phù lục như vậy?
Dương Diệp xòe tay, nói.