Chương 1987: Một tên cũng không để lại! (2)
Chương 1987: Một tên cũng không để lại! (2)Chương 1987: Một tên cũng không để lại! (2)
Trong mắt các nàng tràn đầy lo lắng!
Chứng kiến Lôi Điện chí, trong mắt Dương Diệp cũng nhiều hơn một tia ngưng trọng, không thể không nói, Khai Dương Quân thật sự có tài.
Huyền kỹ Thần cấp trung phẩm, loại huyền kỹ này cũng không phải nói ngươi có thể tu luyện liền tu luyện thành công, tựu như nhất niệm thuấn sát hay Băng Diệt Thân Quyên của hắn, đều có hạn chế cùng yêu cầu nghiêm khắc!
- Ha ha, Dương Diệp, huyên kỹ này là Thần cấp trung phẩm, chính là tuyệt kỹ thành danh của Khai Dương Quân, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi ngăn cản như thế nào!
Một bên, Tân Nguyên điên cuồng nói.
Hắn là kiếm tu, mà Dương Diệp lại lĩnh ngộ kiếm ý Hư Vô cảnh, bởi vậy lúc này hắn ở trước mặt Dương Diệp, căn bản chính là phế vật! Cái này để cho hắn biệt khuất tới cực điểm!
Dương Diệp không để ý Tần Nguyên, tay khẽ động, Man Thần Kiếm lập tức đổi thành Hoàng Tuyền kiếm. Nắm Hoàng Tuyền kiếm, kiếm ý Hư Vô cảnh từ trong cơ thể hắn tràn ra, sau một khắc, Dương Diệp hóa thành một đạo kiếm quang xé rách không gian phóng lên trời! Phía chân trời, kiếm quang oanh lên cự chỉ!
Yên lặng một cái chớp mắt!
Thanh âm như sấm nổ vang, không gian run lên kịch liệt, ở trong ánh mắt mọi người, cự chỉ trực tiếp nổ ra, vô số năng lượng phóng xạ, phía chhân trời bị chấn bóp méo.
Nhìn thấy một màn này, Khai Dương Quân cùng Tần Nguyên hoảng hốt! Đặc biệt là Khai Dương Quân, lúc này hắn đã bị một kiếm của Dương Diệp làm rdung động.
Ngay cả huyền kỹ Thần cấp trung phẩm cũng không làm gì được Dương Diệp?
Phải biết, trước kia hắn thi triển ra Lôi Điện chỉ, coi như Thánh giả cũng phcải tạm lánh mũi nhọn! Mà Dương Diệp chẳng qua là Bán Thánh trung cấp, vậy mà chính diện phá vỡ Lôi Điện chỉ của hắn!
Dương Diệp này thật là người Thanh Châu, mà không phải Trung Thổ Thần Châu?
Đúng lúc này, phía chân trời đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh, sau đó một đạo kiếm quang bắn về phía Khai Dương Quân cùng Tần Nguyên!
Khai Dương Quân cùng Tần Nguyên hoảng hốt, uy lực của một kiếm này hai người bọn họ tận mắt nhìn thấy, bọn hắn làm sao có thể ngăn cản?
Hai người muốn trốn, nhưng lại kinh hãi phát hiện, một cổ ý cảnh kinh khủng như núi lớn đặt ở trên người bọn họ, làm cho bọn hắn nửa bước khó đi. Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể liên thủ ngạnh kháng.
Tay phải hai người hóa chưởng, mạnh mẽ vỗ tới kiếm quang kia của Dương Diệp, hai cự chưởng lần nữa hiện ra, oanh vê phía Dương Diệp!
Kiếm quang trực tiếp chấn vỡ cự chưởng của hai người, sau đó thẳng tắp oanh lên thân thể.
Phốc phốc!
Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu, toàn bộ bay ngược ra trọn vẹn mấy ngàn trượng!
- Tốt
Giờ khắc này, vô số huyền giả của Vân Hải Thành lập tức sôi trào lên.
Từ khi ba người Khai Dương Quân khống chế Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành, đối với mọi người mà nói không thể nghi ngờ là một ác mộng. Bình tĩnh mà xem xét, bọn hắn không muốn rời Vân Hải Thành, phải nói, rất nhiều người đã coi Vân Hải Thành là nhà của mình! Nhưng ba người Khai Dương Quân đến, bắt đầu vơ vét hết thảy thuộc vê bọn hắn, hơn nữa không phục, còn bị đám người Khai Dương Quân huyết tinh đồ sát, cái này để cho mọi người Vân Hải Thành giận mà không dám nói gì. Hiện tại tốt rồi, nhìn thấy ba người chết thì chết, bại thì bại, người Vân Hải Thành bị đè nén phẫn nộ giờ phút này lập tức bạo phát ral
Khục khục!
Khai Dương Quân cùng Tân Nguyên chậm rãi bò lên, mà lúc này, Dương Diệp xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, sau đó kiếm ý Hư Vô cảnh đặt ở trên thân hai người, lại áp hai người xuống đất.
- Dương... Dương Diệp, nếu ngươi dám giết chúng ta, Bạch Lộc Thư Viện tất tàn sát hết Vân Hải Thư Viện ngươi cùng Vân Hải Thành!
Tần Nguyên ngẩng đầu, dữ tợn nhìn Dương Diệp.
Tần Nguyên vừa nói xong, một đạo kiếm quang xẹt qua, đầu hắn lăn xuống đất, máu tươi như nước suối tuôn rai
Sắc mặt Khai Dương Quân lập tức trắng bệch!
Hoàng Tuyên kiếm trong tay Dương Diệp chỉ mi tâm của Khai Dương Quân nói:
- Ta đối với mười ba khôi lỗi kia của ngươi cực kỳ có hứng thú, làm sao khống chế chúng? - Ngươi muốn khống chế chúng? Ha ha, Dương Diệp ngươi đang nằm mơi
Khai Dương Quân điên cuồng cười nói:
- Dương Diệp, muốn giết cứ giết, làm gì nói nhảm? Bạch Lộc Thư Viện ta không có người sợ chết!
- Như ngươi mong muốn!
Dương Diệp nói xong, kiếm quang xẹt qua, đầu của Khai Dương Quân lăn xuống, cùng đầu của Tân Nguyên xếp lại với nhau.
Giết hai người xong, tay phải Dương Diệp khẽ vẫy, nạp giới trên tay hai người lập tức bay đến trong tay hắn, nhìn lướt qua, sau đó cong ngón búng một cái, hai nạp giới bay đến trước mặt Ngọc Vô Song nói:
- Bọn hắn vơ vét đồ vật đều ở bên trong, ngươi xử trí!
Ngọc Võ Song nhìn thoáng qua Dương Diệp, sau đó nhẹ gật đầu!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên trời, tâm niệm vừa động, mười Ảnh nhân lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng lúc đó, mười ba Thánh giả đồng nhân cũng xuất hiện ở bên cạnh Khai Dương Quân không xa.
Lúc này trên người mười ba Thánh giả đồng nhân tràn đầy vết thương, đã phá thành mảnh nhỏ, nhưng còn có chiến lực! Hắn đang muốn đi nghiên cứu mười ba Thánh giả đồng nhân này, nhưng Tiểu Thanh cùng Tiểu Hồng xuất hiện ở trước mặt hắn, sắc mặt hai nữ trắng nhợt, khóe miệng mang theo máu tươi.
- Chúng ta kéo không nổi!
Tiểu Thanh nói.
Dương Diệp quay người nhìn về phía xa xa, đám người Trác Giáo Tập cũng từ trong hư không rơi xuống. Khi thấy thi thể của Tần Nguyên cùng Khai Dương Quân, sắc mặt bốn người đại biến, Trác Giáo Tập chỉ vào Dương Diệp giận dữ nói:
- Dương Diệp, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Ngươi sẽ để cho Vân Hải Thư Viện chúng ta vạn kiếp bất phục!
Dương Diệp nhìn thoáng qua đám người Trác Giáo Tập, cuối cùng ánh mắt lại nhìn lướt qua những đệ tử Vân Hải Thư Viện kia, trâm ngâm một lúc mới nói:
- Một tên cũng không để lại!