Chương 1999: Dương Diệp, lăn ra đây! (2)
Chương 1999: Dương Diệp, lăn ra đây! (2)Chương 1999: Dương Diệp, lăn ra đây! (2)
Hắn còn phát hiện ý kiếm chỉ có thể thi triển hai lần Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật điện gia. Kiếm ý Hư Vô cảnh ngưng tụ thành ý kiếm, cũng không chịu nổi Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật hiện tại của hắn, cái kia là kinh khủng cở nào?
Dù sao theo như hắn suy đoán, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật tăng thêm kiếm ý Hư Vô cảnh gia trì, tuyệt đối không kém kiếm kỹ Thần cấp thượng phẩm!
Mà nhục thể của hắn, lúc này cũng mạnh hơn trước ít nhất gấp đôi trở lên! Chỉ là không biết có tính Thân Dũng Cảnh hay không!
Ngoại trừ thân thể cùng cảnh giới, hắn phát hiện còn có một thu hoạch, cái kia chính là Tinh Thân hộ thể thuật cũng trở nên mạnh
mẽ.
Tinh Thần hộ thể thuật, theo như trước kia Trác Giáo Tập nói là tương đương với vô địch. Nhưng sau khi gặp được Ảnh nhân, hắn biết rõ, cái này hoàn toàn là đánh rắm.
Bởi vì cho dù là Tinh Thần hộ thể thuật, cũng không thể kháng trụ những Anh nhân kia công kích. Bất quá cái này không có nghĩa là Tinh Thần hộ thể thuật không được, trái lại, Tinh Thần hộ thể thuật cực kì khủng bối Phải biết rằng, lúc trước hắn dựa vào Tinh Thân hộ thể thuật, liền đánh chạy trên trăm Thánh giải
Tỉnh Thần hộ thể thuật, không tính vô địch, nhưng sẽ tăng cường phòng ngự, cái này với hắn mà nói, cũng coi như một át chủ bài. Dùng tạo nghệ của hắn đối với Tinh Thần hộ thể thuật, coi như thi triển nhất niệm thuấn sát gia trì kiếm ý Hư Vô cảnh cũng phá không được Tinh Thần hộ thể thuật!
Thời gian kế tiếp, Dương Diệp không ngừng tu luyện, điên cuồng tu luyện!
Vân Hải Thành.
Bởi vì có Ngọc Vô Song, những đệ tử trước kia hthiếu chút nữa bị Dương Diệp đuổi khỏi Vân Hải Thành toàn bộ đều giữ lại. Bất quá, muốn lấy được huyền giả của Vân Hải Thành tha thứ, cũng không phảID một chuyện dễ dàng.
Trong khoảng thời gian Dương Diệp tu luyện, những học sinh kia bị Ngọc Vô Song an bài đến tất cả địa phương của Vân Hải cThành giảng bài, đương nhiên, không phải giảng bài đơn giản. Bọn hắn giảng bài, là giảng bài không hề giữ lại, cũng chính là sở học bản thân như huyền kỹ công pháp... của bọn họ, toàn bộ không hề giữ lại!
Cử động này làm cho cư dân Vân Hải Thành cực kỳ cao hứng. Phải biết rằng, đệ tử Vân Hải Thư Viện đều là tinh anh, không hề giữ lại giảng dạy, con của bọn hắn tự nhiên được lợi lớn nhất. Bởi vậy những huyền giả vốn xem đệ tử Vân Hải Thư Viện không vừa mắt kia, cũng thời gian dần qua cải biến thái độ.
Tuy đệ tử Vân Hải Thư Viện ở lại, nhưng đám người Trác Giáo Tập lại không thể lưu. Ngọc Vô Song cũng không có cầu để cho bốn người bọn họ lưu lại, bốn người tôn tại, là Dương Diệp tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ. Bởi vì một khi Dương Diệp hắn không ở đây, nếu bốn người có ý đồ xấu, như vậy Vân Hải Thành sẽ vạn kiếp bất phục!
Kỳ thật Ngọc Vô Song biết rõ, Dương Diệp vốn không muốn để cho đám người Trác Giáo Tập sống. Dương Diệp hắn là người như vậy, người khác ngươi coi ta là địch nhân, ta sẽ coi ngươi là địch nhân. Còn đối với Dương Diệp mà nói, nếu là địch nhân, hắn sẽ nhổ cỏ tận gốc.
Như Dương Diệp nói, sở dĩ hắn có thể buông tha đối phương, một là có lòng tin với mình, hai là vì nàng cùng Lục Uyển Nhi không có chuyện gì!
Nghĩ vậy, trong nội tâm Ngọc Vô Song ấm áp.
Đứng ở trên tường thành, Ngọc Vô Song ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Lang Sơn Mạch, thấp giọng nói:
- Cũng không biết gia hỏa này tu luyện thế nào rồi! Ân?
Đột nhiên, ánh mắt nàng nhìn xa xa, ở phía xa, một nam tử lưng cõng trường thương, mặc trường bào màu đen đang chậm rãi đi tới Vân Hải Thành.
- Người đến từ phương nào!
Ngọc Vô Song trầm giọng nói.
Nam tử không nói gì, như cũ đi lên phía trước!
Ngọc Vô Song nhướng mày, tay phải vung lên, khôi lỗi Thánh giả Chu Nguyên mà Dương Diệp lại để cho bảo hộ nàng cái kia chắn tên nam tử kia trước mặt nói:
- Ngươi là người phương nào!
Nam tử không có trả lời, hắn ngẩng đầu nhìn khôi lỗi Thánh giả Chu Nguyên ngăn cản ở trước mặt, sau một khắc, trường thương sau lưng hắn hóa thành một đạo thương mang phóng lên trời, thời điểm trường thương xuất hiện ở trên không trung, nam tử quỷ dị xuất hiện ở trước mặt trường thương, sau đó duỗi tay nắm chặt.
- Cút
Nam tử gâm lên, trường thương rời khỏi tay!
Khôi lỗi Thánh giả Chu Nguyên còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã bị trường thương cắm ở trước ngực, cuối cùng bay rớt ra ngoài, đính ở trên tường thành!
Thương ý Hư Vô cảnh! Đồng tử của Ngọc Vô Song co rụt lại, nam tử trước mắt này là ai?
- Dương Diệp, lăn ra đây!
Thanh niên rơi trên mặt đất, gâm lên giận dữ, sau đó chân phải mạnh mẽ đạp lên mặt đất.
Mặt đất ở trước mặt hắn trực tiếp vỡ ra, nhanh chóng lan tràn, lập tức lan đến cửa thành.
Cửa thành ầm âm nghiền nát!
Một khe rãnh dài mấy trăm trượng, sâu không thấy đáy xuất hiện ở trước mặt nam tử cùng cửa thành đã nghiền nát.