Chương 196: Khiến ngươi cảm động 1
Chương 196: Khiến ngươi cảm động 1Chương 196: Khiến ngươi cảm động 1
- Trong nạp giới này có hơn sáu ngàn viên đá năng lượng, hai kiện có huyền bảo trung phẩm huyền giai có, bảy kiện huyền bảo huyền giai hạ phẩm, hai cuốn Huyền kỹ huyền giai hạ phẩm, chín cuốn Huyền kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, hơn trăm gốc linh thảo Hoàng cấp thượng phẩm. Đúng rồi, còn có mười tấm ngũ hành phù lục hạ phẩm...
Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp cười nói:
- Cái giới chỉ này chắc của Nguyên Môn Hứa Ngôn, bởi vì Huyên kỹ bên trong là của Nguyên Môn. .
- Mau xem trong những nạp giới khác có gì!
Dương Diệp vội vàng nói.
Tần Tịch Nguyệt gật đầu, sau đó xem xét đồ trong nạp giới khác.
Rất nhanh, kiểm tra xong hết tất cả giới chỉ. Khi Dương Diệp biết được thu hoạch lân này của hắn, cho dù với hiện tại hiện tại của hắn thì cũng không khỏi có chú kích động và hưng phấn.
Thu hoạch lần này của bọn họ là: Một kiện huyền bảo huyền giai thượng phẩm, mười một kiện huyền bảo huyền giai trung phẩm, mười bảy kiện huyền bảo huyền giai hạ phẩm; Huyền kỹ: Một cuốn Huyền kỹ huyền giai thượng phẩm, sáu quyển Huyền kỹ huyền giai hạ phẩm, mười sáu cuốn Hoàng cấp thượng phẩm; Phù lục: một tấm Thần Hành phù thượng phẩm, mười bảy tấm phù lục trung phẩm, hai mươi sáu tấm phù lục hạ phẩm.
Trừ những đồ vật này ra, bên trong còn có hơn một vạn viên đá năng lượng, đương nhiên, đồ không chỉ có từng này, có điêu trừ những thứ này ra thì cái cái khác hai bọn họ đều không thèm bận tâm.
Hưng phấn một hồi, Dương Diệp bình tĩnh lại, sau đó hỏi:
- Mấy thứ này chắc vẫn chưa đủ để chúng ta thành lập một thế lực đâu nhỉ?
- Đương nhiên là không đủ rồi!
Tần Tịch Nguyệt lườm Dương Diệp, nói:
- Ngươi cho rằng thành lập một thế lực là chuyện đơn giản như vậy à? Có điều tuy không đủ, nhưng nếu đem mấy thứ này bán đi, cộng với một số sản nghiệp của ta ở đế đô, chúng ta đã có thể cất bước rồi. Có điều về sau tiêu phí sẽ càng lúc càng lớn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi. Ừ, ngươi là một Phù Văn sư, những thứ này đối với ngươi mà nói chắc không phải quá khó khăn!
Nếu nói vốn nàng ta không hề có một chút lòng tin nào với của Dương Diệp muốn thành lập thế lực, nhưng sau khi biết Dương Diệp là một Phù Văn sư, nàng ta đã nhìn thấy một chút hy vọng, có điều cũng chỉ là một chút mà thôi.
Dương Diệp trâm mặc một lúc, sau đó lấy ra hai mươi lăm tấm thượng phẩm thượng phẩm, nghĩ nghĩ rồi lại lấy thêm huyết nhận mà lúc trước Huyết Thủ dùng cùng với cuốn công pháp và Huyền kỹ đó đưa cho Tân Tịch Nguyệt, nói:
- Đây là hai mươi lăm tấm phù lục thượng phẩm, ngươi chọn lấy một số để dùng đi, những tấm còn lại thì câm đi bán đấu giá. Thanh huyết nhận và công pháp Huyền kỹ này là của Quỷ tông, ta không dùng được, ngươi cũng cầm mang đi bán luôn đi!
Hắn lấy một số thứ trước kia có được nhưng không dùng đưa cho nữ tử trước mắt này mang đi bán đấu giá lấy tiền.
Nhìn thoáng qua thanh huyết nhận và hai quyển trục, sau đó lại nhìn Dương Diệp một lúc rôi nhoẻn miệng cười nói:
- Ngươi không sợ ta cầm những bảo bối này của ngươi rồi chiếm làm của riêng à?
Nói đến đây, nàng ta lại khẽ lắc đầu, cười nói:
- Ta quên mất, hai tia hôn phách của ta vẫn còn ở chỗ ngươi.
Dương Diệp do dự một chút rồi sau đó hai mắt khép hờ. Một lúc sau, hai dòng hắc tuyến từ trong cơ thể hắn chậm rãi bay ra, hắn mở mắt trở lại, nói:
- Đây là hôn phách của ngươi, ngươi thu lại đi! Tuy hồn phách của nữ nhân trước mắt này ở chỗ hắn, bị hắn quản chế, nhưng Dương Diệp cũng biết, dùng loại phương pháp này để duy trì quan hệ hợp tác giữa hai người và không nên, ít nhất thì với nữ nhân thông minh trước mắt này là khẳng định không được. Một khi đã như vậy, chẳng thà dứt khoát hào phóng một chút, thành lập tình hữu nghị và cùng chân chính giữa hai người.
Nhìn hai dòng hắc tuyến giống như là vật sống đó, Tần Tịch Nguyệt nhìn Dương Diệp, nghiêm túc nói:
- Ngươi cũng biết đó, ngươi có tia hồn phách này, chẳng khác nào khống chế nhân sinh của ta, nói cách khác thì chẳng khác nào có một đả thủ khôi lỗi Vương Giả cảnh. Ngươi thật sự muốn trả lại cho ta à?
- Ngươi trông ta giống như là đang nói đùa lắm à?
Dương Diệp cũng nghiêm túc nói.
- Vì sao lại làm như vậy?
Tần Tịch Nguyệt hỏi.
Dương Diệp cười cười, nói:
- Hy vọng có thể khiến ngươi cảm động, sau đó thì một lòng một dạ làm việc cho ta.
Hắn cũng không muốn nói những lời cảm động gì, bởi vì những lời này khẳng định không lừa được nữ nhân trước mắt này, một khi đã như vậy, chẳng thà nói thẳng ra luôn.
- Không cần ngươi cho ta ta cũng sẽ một lòng một dạ làm việc cho ngươi mà, hơn nữa còn không dám có ý đồ xấu gì khác. Nhưng ngươi trả hồn phách cho ta rồi, ta sẽ có rất nhiều lựa chọn, ngươi biết không?
Tần Tịch Nguyệt nói.
- Có lẽ vậy!
Dương Diệp nhún vai nói:
- Lúc ban đầu ta không hợp tác với ngươi là vì ta không tin ngươi, tuy hiện tại cũng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng ít ra thì chúng ta cũng có thể coi như là bằng hữu, mà nếu ta nắm trong tay hồn phách của ngươi, vậy giữa chúng ta sẽ không thể xem như là bằng hữu, hơn nữa giữa chúng ta còn giống như có khoảng cách, ngươi không thấy vậy à?
Tần Tịch Nguyệt vẫy tay, hai dòng hắc tuyến bay lại về trong cơ thể nàng ta. Một lúcsau, nàng ta nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi à?
- Không phải là bằng hữu thì là gì?