Chương 200: Lão nhân 1
Chương 200: Lão nhân 1Chương 200: Lão nhân 1
- Ngươi lần này tới tìm ta, là có chuyện gì vậy?
Lão nhân nhìn Dương Diệp nói.
Dương Diệp do dự một thoáng, sau đó nói:
- Tiên bối, vãn bối rất hiếu kỳ tiên bối lúc trước vì sao lại tặng vấn bối kiếm kỹ!
Dương Diệp trước giờ không tin có bánh từ trên trời rơi xuống cho dù có thì cũng không tới lượt Dương Diệp hắn.
Nghe vậy, lão già lưng còng khẽ cười cười, sau đó nói:
- Ngươi biết không? Lúc trước ngươi và đứa bé gái đó lúc đến đây, ta vốn là muốn giết các ngươi, bởi vì ta không hy vọng có người tới nơi này, càng không hi vọng người khác biết về sự tôn tại của ta. Nhưng ngươi có biết ta vì sao không giết các ngươi, ngược lại còn tặng các ngươi huyền bảo Huyền kỹ không?
Nghe thấy lời nói của lão nhân, Dương Diệp toát mồ hôi lạnh, thì ra lúc trước lão nhân trước mắt này không ngờ muốn giết hắn cùng với Tô Thanh Thi, nếu lão nhân này xuất thủ với hắn và Tô Thanh Thi, vậy hắn và Tô Thanh Thi tuyệt đối là đã chết một cách lặng lẽ.
- Vì sao vậy? Dương Diệp tò mò hỏi.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn trời xanh biếc, một lúc mới nói:
- Có một loại người, khi thực lực của bọn họ đạt tới trình độ nhất định, bọn họ sẽ hành sự theo sự yêu ghét của bản thân. Vừa hay ta cũng là người như vậy. Lúc trước sở dĩ không giết ngươi, là vì tương lai của ngươi không ngờ khiến ta không nhìn thấu, đúng vậy, tương lai của ngươi là một mảng hỗn độn, không có một định số nào, điều này khiến cho ta rất hiếu kỳ.
- Nhìn thấu tương lai của một người?
Dương Diệp trong lòng cả kinh, nói:
- Tiền bối, ngươi không ngờ có thể biết trước được tương lai?
Nếu một người có thể nhìn thấu tương lai của người khác, vậy thực lực của người này là khủng bố tới mức nào.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Tương lai mà ta nói chỉ là phúc họa của một người chứ không phải là những chuyện mà người này sẽ làm trong tương lai. Nếu biết được chuyện mà một người muốn làm trong tương lai, loại năng lực này trong thiên địa chắc không ai có thể làm được. Nhưng muốn biết phúc họa trong thời gian ngắn của một người trong tương lai, chỉ cân đạt tới Hoàng Giả cảnh, chạm đến vận mệnh của bản thân thì có thể làm được rồi. - Thực lực của tiền bối là?
Dương Diệp có chút rụt rè hỏi, đối với thực lực của lão nhân trước mắt này Dương Diệp vẫn vô cùng tò mò.
Lão nhân cười cười, nói:
- Thực lực của ta, nói thế nào nhỉ, ở Nam vực, ta muốn giết ai, nếu dùng toàn lực thì không ai có thể thoát được.
Nghe vậy, Dương Diệp trong lòng rùng mình, sau đó thi lễ với lão nhân:
- Tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ!
Nếu lão nhân trước mắt này nguyện ý cứu mẫu thân hắn, vậy chắc dù là Bách Hoa cung cũng không thể không thỏa hiệp, cơ hội này, hắn đương nhiên không muốn bỏ qua.
Trong mắt lão nhân hiện lên một tia tò mò, sau đó hỏi:
- Nói đi.
Nghe vậy, Dương Diệp trong lòng vui lắm, sau đó nói ra chuyện của mẫu thân mình và Bách Hoa cung.
Sau khi nghe Dương Diệp nói xong, lão nhân lắc đầu, nói:
- Ta cự tuyệt.
Nghe vậy, thần sắc Dương Diệp trở nên ảm đạm, nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, lại nói: - Mặc dù có chút không lịch sự, nhưng vãn bối vẫn phải hỏi một câu, vì sao lại cự tuyệt.
Lão nhân nhìn Dương Diệp, nói:
- Tiểu tử, ngươi gặp may mắn, không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, còn kiếm tâm thông minh, nhưng mà ngươi hiện tại vẫn là Tiên Thiên cảnh, nguyên nhân là ngươi ít gặp trắc trở. Đừng nói với ta là nhân sinh của ngươi đã khổ lắm rồi, sự đau khổ này của ngươi ở trong mắt lão phu thì căn bản không tính là đau khổ. Không nói ai khác, chỉ nói tổ sư của Kiếm Tông các ngươi, ngươi cũng biết đấy, hắn năm đó cả nhà bị giết, tay phải bị chém, còn bị cừu nhân tra tấn tới mấy chục năm, nhưng mà hắn không chỉ không gục ngã, ngược lại ý chí càng lúc càng cứng cỏi, tu luyện càng ngày càng khắc khổ hơn. Kết quả cuối cùng ngươi cũng thấy đấy, hắn đánh khắp Nam vực không địch thủ. Ngươi cảm thấy đem so sánh sự đau khổ của ngươi và hắn thì thế nào?
Dương Diệp lắc đầu cười chua chát, lão nhân trước mắt này lấy hắn ra so sánh với tổ sư của Kiếm Tông, hắn thật là không biết nên vinh hạnh hay là nên tức giận.
- Ta sở dĩ cự tuyệt, cũng không phải là muốn ngươi phải chịu đựng đau khổ giống như tổ sư của Kiếm Tông. Nguyên nhân là chân chính là ta tạm thời không thể rời khỏi nơi này. Còn nữa, lão phu tặng ngươi một câu, bất kỳ chuyện gì tốt nhất cũng nên dựa vào chính mình, bởi vì như vậy ngươi mới có thể càng lúc càng cường đại hơn.
Lão nhân nói.
Dương Diệp thi lễ với lão nhân, nói:
- Vấn bối thụ giáo!
Kỳ thật Dương Diệp cũng biết đạo lý mà lão nhân nói, chỉ là nếu có thể sớm ngày cứu mẫu thân ra thì dựa vào người khác có ngại chi? Chỉ là hiện tại xem ra, không trông mong gì được vào lão nhân trước mắt này rồi, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính hắn thôi.
- Tuy ta không thể ra ngoài giúp ngươi cứu mẫu thân ngươi, nhưng ta lại có thể chỉ điểm cho ngươi.
Lão nhân bỗng nhiên nói.
Dương Diệp vui lắm vội vàng nói:
- Đa tạ tiên bối!