Chương 2064: Mặt đâu? Các ngươi còn muốn mặt không? (2)
Chương 2064: Mặt đâu? Các ngươi còn muốn mặt không? (2)Chương 2064: Mặt đâu? Các ngươi còn muốn mặt không? (2)
Lão giả nhìn Dương Diệp, nói:
- Pháp phái phái người mới vô số người đến đây xem lễ, mục đích là cái gì? Lão phu không biết mục đích chính thức. Nhưng ta biết là, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho các ngươi thắng, càng không cho phép các ngươi còn sống. Bằng không, chẳng phải bọn họ dùng đá nện chân kình hay sao?
Dương Diệp trầm mặc, kỳ thật, hắn biết pháp phái mời rất nhiều người tới xem lễ, hắn nghĩ đến điểm này. Nhưng hắn không có lựa chọn, Bạch Lộc Thư Viện có là núi đao biển lửa thì hắn cũng đến.
- Bạch Lộc Thư Viện ah, đúng là tự tìm đường chết!
Lão giả lắc đầu, nói:
- Năm đó Bạch Lộc Thư Viện phong quang cỡ nào, nhưng mà bởi vì xung đột, nội đấu, những năm gần đây một năm không bằng một năm. Tốt, không nói nhảm.
Nói xong, lão giả biến mất khỏi nơi này.
Sau khi lão giả rời đi, nơi này chỉ có ba người Dương Diệp.
Sau nửa ngày, Dương Diệp nhìn về phía Hư Vô Thần nói:
- Kỳ thật, ngươi không cần tham gia vào việc này. Hư Vô Thần cười khổ, nói:
- Ngươi cái tên này, không phải cảm thấy ta vướng víu đấy chứ. Ngươi yên tâm, thực sự đánh nhau, ngươi không cần quan tâm tới ta, ta sẽ tự mình đối kháng!
Dương Diệp lắc đầu, hắn nói:
- Nói thực ra, đối với thi đấu kế tiếp, ta cũng không có tin tưởng. Ngươi cũng nghe lão giả kia nói, lão gia hỏa kia sẽ không tuân thủ quy tắc kvới chúng ta.
Hư Vô Thần trâm ngâm một lát, nói:
- Trên tay của ta đã dính máu đệ tử Bạch Lộc Thư Viện, hiện tại, cũng chỉ có đi theo các ngươi. Bằng không, ta vừa rời khỏi nơi này, chỉ sợ sẽ bị đối phương kiếm cớ đánh chất.
Dương Diệp nhìn Hư Vô Thần nửa ngày, nói:
- Ta không biết lão gia tử của ngươi xuất phát từ mục đích gì, nhưng chúng ta đã là một đoàn thể, như vậy chỉ có thể hợp tác.
- Ngươi yên tâm, chúng ta không có ác ý với ngươi, điểm ấy, ta có thể dùng linh hồn thê cam đoan!
Hư Vô Thần nhìn thẳng Dương Diệp.
Dương Diệp nói:
- Ta không biết các ngươi có ác ý với ta hay không, ta cảm thấy, nếu như ngươi tiếp tục đi theo ta, ngươi có khả năng sẽ chết tại nơi này.
Hư Vô Thần cười cười, nói:
- Ngươi biết không? Trước kia khi đi vào Trung Thổ Thần Châu, ta giống như cháu trai, không dám chọc người nào, không dám đụng vào việc nào, vì cái gì? Bởi vì ta sợ, sợ gây chuyện! Khi đó sống thật biệt khuất! Hiện tại đi theo ngươi, tuy mỗi ngày đều sống trong lo lắng, nhưng ít nhất ta không biệt khuất.
Dương Diệp gật đầu, sau đó nói:
- Ngươi yên tâm, nếu như ngươi chết thật, ta nhất định sẽ bao chôn!
Hư Vô Thần: ...
Đúng lúc này, một bóng người bay ra khỏi Bạch Lộ thành, rất nhanh, bóng người xuất hiện trước mặt ba người.
- Phương Vân?
Thấy rõ người tới, trong mắt Dương Diệp có một tia kinh ngạc, người này chính là Phương Vân nho phái phái tới Vân Hải thành.
- Ngươi thật đến!
Phương Vân nhìn Dương Diệp, nói.
- Bằng không thì sao? Dương Diệp nói.
Phương Vân nhìn Dương Diệp thật sâu, sau đó nói:
- Đi thôi, cùng ta vào thành.
Dương Diệp gật đầu, mang theo An Nam Tĩnh cùng Hư Vô Thần đi theo Phương Vân tiến vào Bạch Lộ thành.
Phương Vân mang theo ba người Dương Diệp tới một lầu các ' Tiên Vân cư , tiến vào trong lầu các, lập tức, hai gã nam tử mặc trường bào màu trắng chào đón.
- Hắn chính là Dương Diệp?
Một nam tử hỏi.
Phương Vân gật đầu, nói:
- Đêm nay mọi người cũng đừng ngủ, đều trông coi.
Hai người liếc mắt nhìn Dương Diệp, sau đó gật đầu, đi ra ngoài.
Dương Diệp phát hiện, chung quanh lầu các có hơn trăm người, hơn nữa khí tức đều cực kỳ hùng hậu, rõ ràng không phải kẻ yếu.
Phương Vân quay người nhìn Dương Diệp, nói:
- Hai ngày này, ngươi an tâm dưỡng thương, không có người nào tới quấy rầy ngươi.
Nói xong, hắn quay người rời đi. - Người Thiên Vũ tông đang ở trong tòa thành này hay ở tại Bạch Lộc Thư Viện?
Dương Diệp hỏi.
Phương Vân dừng bước lại, nói:
- Hương Tạ lâu phía nam tòa thành, ngươi quen các nàng?
Dương Diệp gật đầu.
Phương Vân liếc mắt nhìn Dương Diệp, nhưng sau đó xoay người rời đi.
- Bạch Lộc Thư Viện rất không đúng, khẳng định đã xảy ra đại sự gì đói
Hư Vô Thần trầm giọng nói
Dương Diệp gật đầu, hắn cũng cảm giác được hào khí có chút không đúng. Sau nửa ngày, hắn lắc đầu, nói:
- Mặc kệ những việc này, hảo hảo tĩnh dưỡng đi, ngày sau còn đánh một trận ác chiến đấy!
An Nam Tĩnh à Hư Vô Thần gật đầu.
Đêm khuya, Dương Diệp rời khỏi Tiên Vân cư. Được Kiếm Vực cùng hắc ám pháp tắc che dấu, tất cả rất thuận lợi, không làm kinh động bất cứ kẻ nào.
Dương Diệp đi vào Hương Tạ lâu tại thành nam, thần thức bao phủ chung quanh, hắn biến mất tại chỗ.
Hương Tạ lâu, trong một gian phòng, Hiểu Vũ Tịch đang ngồi trên giường, hai mắt khép hờ. Lúc này nàng mở mắt ra, trong phòng nàng có thêm một người.
Hiểu Vũ Tịch đang muốn động thủ, lúc này người nọ nói:
- Dưới ngực của ngươi có một nốt ruồi, vài tấc dưới bụng dưới của ngươi có một vết sẹo lớn như ngón trỏ, đó là vì ngươi từng tu luyện không chuyên cần nên bị thương, vì để chính mình ngày sau không bị sơ sẩy, ngươi không có xóa đi vết sẹo này. Mà bên đùi của ngươi có...
- Câm miệng!
Hiểu Vũ Tịch gầm lên, trong mắt nàng có khiếp sợ và khó hiểu.