Chương 2087: Võ bảng thứ hai mươi mốt, Phong Khinh Ý! (1)
Chương 2087: Võ bảng thứ hai mươi mốt, Phong Khinh Ý! (1)Chương 2087: Võ bảng thứ hai mươi mốt, Phong Khinh Ý! (1)
Ở riêng!
Nghe được Lý Lão Quải nói thế, mọi người xôn xaol
Sở dĩ Bạch Lộc Thư Viện vẫn là thế lực cấp kim cương, là vì pháp phái cùng nho phái tồn tại, đối mặt với kẻ thù bên ngoài, hai phái vẫn liên thủ. Cũng chính vì như thế, bởi vậy, Bạch Lộc Thư Viện vẫn là Bạch Lộc Thư Viện, nó vẫn là thế lực cấp kim cương.
Bất kể là pháp phái hay là nho phái, cũng đều hiểu đạo lý kia, bởi vậy, tuy hai phái thường xuyên giận dỗi, nhưng cũng sẽ không làm cho cục diện không thể thu thập.
Đại cục làm trọng!
Hơn một nghìn năm qua, cho dù xuất hiện mâu thuẫn lớn nhưng dùng việc này làm trụ cột, Bạch Lộc Thư Viện vẫn không đến mức phân liệt.
Nhưng hiện tại, pháp phái lại muốn ra ở riêng!
Ở riêng, cũng có ý nghĩa, đã từng đệ nhất viện tại Trung Thổ Thần Châu sẽ trở thành lịch sử.
- Bạch Lộc Thư Viện... Thế gian không còn Bạch Lộc Thư Viện...
Trên lễ đài, Hàn Dũ khẽ lắc đầu. Một khi ở riêng, Bạch Lộc Thư Viện cũng không còn là Bạch Lộc Thư Viện lúc trước, thậm chí gây chuyện không tốt, còn có thể giáng cấp thành thế lực bạch kim.
Bên cạnh, Dương Diệp quét nhìn quanh, sau đó hắn bắt đầu chữa thương.
Đây là chuyện của Bạch Lộc Thư Viện, hắn không có tư cách nhúng tay, cũng không muốn nhúng tay.
Xa xa, Tô Sĩ Hà nhìn Lý Lão Quải hồi lâu, cuối cùng khẽ lắc đầu, nói:
- Kỳ thật, nho phái ta cũng sớm đã đoán được ngày này sẽ tới, chỉ không nghĩ tới các ngươi lại nói ra vào hôm nay. Ngươi đã dám nói ra ở riêng, nghĩ đến các lão tổ pháp phái các ngươi đã đáp ứng, hoặc Hứa Mặc thừa nhận việc này. Cho nên, việc này đã thành kết cục đã định!
Nói đến đây, trong mắt Tô Sĩ Hà sinh ra một tia phức tạp, nói:
- Nho phái ta vô năng, cuối cùng không có thể ngăn cản thư viện phân liệt, thẹn với Tiêu viện trưởng!
- Nên đến cuối cùng vẫn đến!
Đúng lúc này, một lão giả áo trắng đột nhiên xuất hiện ở giữa sân. Lão giả áo trắng mặt đầy nếp nhăn, hắn già nua đáng sợ, hơn nữa sắc mặt trắng bệch như có bệnh.
- Tiêu sư! Nhìn thấy lão giả áo trắng, Tô Sĩ Hà vội vàng nghênh đón, nói:
- Ngài đi ra?
- Đã muốn ở riêng, ta còn co đầu rụt cổ làm gì?
Lão giả áo trắng khoát khoát tay, sau đó ánh mắt nhìn sang Dương Diệp, nói:
- Ngươi chính là Dương Diệp?
Dương Diệp gật gật đầu, nói:
- Tiên bối là?
- Lão phu Tiêu Biệt Ly, viện trưởng trên danh nghĩa của Bạch Lộc Thư Viện!
Lão giả áo trắng mỉm cười, nói:
- Ngươi rất không tồi.
Nói xong, Tiêu Biệt Ly quay người nhìn về phía Lý Lão Quải, nói:
- Đã muốn ở riêng, vậy thì nói rõ phải phân thế nào.
- Nho phái các ngươi rời khỏi Bạch Lộ giới!
Lý Lão Quải nói.
- Chê cười! Dựa vào cái gì!
Tiêu Biệt Ly còn chưa nói chuyện, Tô Sĩ Hà tức giận nói:
- Dựa vào cái gì không phải pháp phái các ngươi rời khỏi Bạch Lộ giới? Những năm gân đây, nho phái ta nhường nhịn pháp phái các ngươi, đây là vì đại cục, ngươi đừng tưởng rằng nho phái sợ pháp phái.
- Đúng đấy, dựa vào cái gì nho phái rời khỏi Bạch Lộ giới? Dựa vào cái gì?
Bọn họ sớm không vừa mắt người pháp phái từ lâu rồi!
- Quả nhiên pháp phái dụng tâm ngoan độc, vậy mà muốn đuổi nho phái ta ra khỏi Bạch Lộ giới, không có Bạch Lộ giới làm căn cơ, chẳng phải nho phái chúng ta còn không bằng thế lực cấp bạch kim?
- Đệ tử nghe lệnh quyết tử chiến cùng pháp phái!
- Đệ tử nghe lệnh...
Trong tràng, vô số đệ tử nho phái cùng đáp. Bạch Lộ giới là nhà của bọn họ, pháp phái muốn đuổi bọn họ đi, bọn họ làm sao có thể đáp ứng?
Tiêu Biệt Ly nhìn Lý Lão Quải, nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy.
Lý Lão Quải cười khẽ, nói:
- Nho phái các ngươi không muốn rời khỏi Bạch Lộ giới, mà pháp phái ta cũng không muốn rời khỏi Bạch Lộ giới. Nếu như chúng ta song phương giao chiến, cho dù thắng cũng là thắng thảm, hơn nữa chỉ sợ Bạch Lộ giới sẽ bị phá thành mảnh nhỏ. Cho nên, ta có đề nghị, đó chính là song phương tỷ thí một trận? Ai thắng, ai ở lại Bạch Lộ giới, ai thua, ai rời khỏi Bạch Lộ giới! Như thế nào?
Tiêu Biệt Ly nhìn Lý Lão Quải một lúc lâu, sau đó nói:
- Không nên đi đến mức này chứ?
Lý Lão Quải nói:
- Tiêu viện trưởng, ngươi nói, chúng ta không đi đến một bước này, còn có thể đi một bước kia? Tiếp tục như vậy, đối với nho phái cùng pháp phái đều không có lợi, bởi vì mọi người ở cùng một chỗ, sớm muộn gì có một ngày sẽ phát sinh mâu thuẫn không thể điều tiết, khi đó, khả năng nho phái cùng pháp phái sẽ không tồn tại. Hòa bình ở riêng, đều có chỗ tốt với nho phái và pháp phái!
Tiêu Biệt Ly trâm mặc hồi lâu, sau đó thấp giọng thở dài, nói:
- Cũng được, cưỡng ép ở cùng một chõ, luôn luôn có một ngày sẽ bộc phát. Ngươi nói tỷ thí, là mãẫy lão gia hỏa chúng ta đấu sao?
- Tương lai của thư viện là đám tiểu tử này, cho nên, tự nhiên do bọn họ quyết định tương lail
Lý Lão Quải nói.
Tiêu Biệt Ly cười khẽ, nói: - Tỷ thí, tự nhiên không có vấn đề. Nhưng tác phong của pháp phái, nho phái ta không dám lấy lòng. Ta cũng không muốn tỷ thí xong lại cãi cọ, ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Lão Quải cười lạnh, nói: