Chương 2092: Ngự Linh Độ Ách Đô (2)
Chương 2092: Ngự Linh Độ Ách Đô (2)Chương 2092: Ngự Linh Độ Ách Đô (2)
Từ khi hai người giao thủ tới bây giờ đã gân nửa canh giờ! Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới Dương Diệp lại có thế đánh với Phong Khinh Ý nửa canh giời
Hơn nữa Dương Diệp chỉ là Bán Thánh!
Trong mắt người nho phái đã xuất hiện hưng phấn cùng chờ mong, đúng, lúc này bọn họ nhìn thấy hi vọng. Dương Diệp còn mạnh hơn bọn họ tưởng tượng, mạnh đến mức có thể chống lại Phong Khinh Ý! Trái lại, sắc mặt người pháp phái trầm xuống, đồng thời, bọn họ cũng không nghĩ tới Dương Diệp lại khủng bố như vậy, hắn có thể chống lại Phong Khinh ÝI
Nhưng Lý Lão Quải rất bình tĩnh, hắn còn nở nụ cười lạnh.
- Dương Diệp này... Vậy mà có thể chống lại Phong Khinh Ý... Hơn nữa hắn chỉ có thực lực Bán Thánh. Chậc chậc...
Trên lễ đài, trong mắt Hàn Dù sinh ra hứng thú.
Cách đó không xa, Thiên Vũ tông Lâm Nguyệt Âm lại khiếp sợ, nàng biết rõ Dương Diệp rất lợi hại, cũng tự thể nghiệm qua hắn lợi hại, nhưng nàng thật không ngờ Dương Diệp lại có thể chống lại Phong Khinh Ý, hơn nữa hắn chỉ có thực lực Bán Thánh! Có thể nói, dùng thực lực của Dương Diệp, hắn hoàn toàn có thể dung nhập võ bảng! Trâm ngâm một lát, nàng quay người nhìn về phía Hiểu Vũ Tịch, nói:
- Vũ Tịch, ngươi thật sự là thê tử của hắn?
Hiểu Vũ Tịch cau mày, lúc này, Lâm Nguyệt Âm lại nói:
- Ngươi cũng biết, trí nhớ của mình đã mất đi, nói cách khác, trước khi mất trí nhớ, ngươi là thê tử của hắn!
- Ngươi muốn nói cái gì!
Hiểu Vũ Tịch nói.
Lâm Nguyệt Âm nói:
- Vũ Tịch, ngươi nên biết, Mạc Vân Thiên không đơn thuần là đệ tử Bạch Lộc Thư Viện, hắn còn là đệ tử Mạc gia trong bốn đại gia tộc. Ta thừa nhận, Dương Diệp quả thật không tệ, nhưng không tệ thì thế nào? Hắn chỉ là tiểu lâu la không có bối cảnh. Mạc gia muốn hắn chết, ngươi cảm thấy Bạch Lộc Thư Viện giữ được hắn sao? Nếu là Bạch Lộc Thư Viện không có phân liệt, có lẽ có thể, nhưng nho phái lúc này ha ha, bản thân bọn họ cũng sắp khó bảo toàn!
Hiểu Vũ Tịch liếc mắt nhìn Lâm Nguyệt Âm, nói:
- Lâm trưởng lão, người phải tự hiểu lấy mình, bằng không ngươi có khả năng sẽ chết.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Nguyệt Âm lập tức âm trầm, nàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Hiểu Vũ Tịch, cũng không nói lời nào.
Hiểu Vũ Tịch cũng không có quản Lâm Nguyệt Âm, ánh mắt nhìn vào hư không.
Lúc này, trong chiến trường hư không, nàng chỉ có thể nhìn thấy huyết quang cùng ánh sáng màu xanh giăng khắp nơi, tốc độ của hai người quá nhanh, nhanh đến mức nàng không thấy bản thể của hai người!
Oanhl
Đúng lúc này, chiến trường hư không sinh ra tiếng nổ kinh thiên, sau đó huyết quang cùng ánh sáng màu xanh phân biệt lui vê sau mấy trăm trượng. Rất nhanh, mọi người nhìn thấy Dương Diệp cùng Phong Khinh Ý.
Nhìn thấy hai người, người pháp phái vui vẻ, người nho phái giật mình.
Bởi vì trên người Dương Diệp lúc này đầy vết máu, máu tươi trên người chậm rãi dung nhập vào huyết kiếm của hắn. Phong Khinh Ý vẫn hoàn hảo như ban đầu, tuyệt đối không giống trải qua kịch chiến!
Dương Diệp rơi vào hạ phong!
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Nguyệt Âm cười lạnh, đối với nàng mà nói, Dương Diệp chết đi mới tốt! Chiến trường hư không.
Sát ý cùng lệ khí trên người Dương Diệp chậm rãi biến mất, rất nhanh, huyết kiếm trong tay hắn cũng biến mất. Chỉ chốc lát, Dương Diệp khôi phục bình thường. Dương Diệp nhìn sang Phong Khinh Ý, trong mắt sinh ra thần thái ngưng trọng. Hắn cầm Táng Thiên, tăng thêm sát ý Hư Vô cảnh cùng kiếm ý Hư Vô cảnh lại không thể làm gì người trước mắt.
Không chỉ không làm gì được, ngược lại còn bị áp chết
Trọng yếu nhất đối phương còn không có xuất toàn lực!
Lúc này, Phong Khinh Ý ngẩng đầu nhìn hư không, sau nửa ngày, hắn nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Thời gian không còn sớm, chúng ta một chiêu quyết thắng thua đi, như thế nào?
- Một chiêu định sinh tử sao?
Dương Diệp nói.
Phong Khinh Ý khẽ lắc đầu, nói:
- Cảnh giới ta cao hơn ngươi, giao thủ với ta, ta tính là lấy lớn hiếp nhỏ. Như vậy đi, nếu như ngươi có thể tiếp được chiêu kế tiếp của ta mà không chết, tính toán ta thua, như thế nào?
- Ngươi tự tin như vậy? Dương Diệp nói.
- Tự tin bắt nguồn từ thực lực!
Phong Khinh Ý nói:
- Ta có thực lực này, không phải sao?
Dương Diệp nhìn Phong Khinh Ý nửa ngày, sau đó gật đầu, nói:
- Đến đi, cho ta xem xem, ngươi làm sao giết ta.
Phong Khinh Ý khẽ gật đầu, sau đó cầm lấy ngọc tiêu trong tay và thổi, rất nhanh, một khúc nhạc vui vẻ bao phủ chiến trường.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Tiêu Biệt Ly thay đổi, nghẹn ngào quát:
- Ngự Linh Độ Ách Đô! Dương Diệp coi chừng!
- Ha ha... Ngự Linh Độ Ách Đô... Ha ha...
Bên cạnh, Lý Lão Quải cười như điên, trong tiếng cười tràn đầy khoái ý.
Bởi vì, Dương Diệp phải chết!
Trong chiến trường hư không, tay phải của Dương Diệp chậm rãi nắm chặt, trong chốc lát, lực lượng trong cơ thể hắn hội tụ vào cánh tay phải.