Chương 205: Kiếm Hoàng 2
Chương 205: Kiếm Hoàng 2Chương 205: Kiếm Hoàng 2
- Vô địch á?
Mạc lão đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đó là lắc đầu, nói:
- Cũng không thể tính là như vậy, tuy Kiếm Hoàng đời đó không phải là đối thủ của hắn, nhưng cũng không có nghĩa là Kiếm Hoàng các dời khác không phải là đối thủ của hắn. Chỉ có thể nói, thể tu cũng là một tôn tại cực kỳ cường hãn, nên nói là bất kỳ một chức nghiệp nào tu luyện đến đến cực hạn cũng đều cực kỳ cường hãn!
Dương Diệp gật đầu, sau đó lại hỏi:
- Tiền bối, ngươi nói Kiếm Hoàng có mấy đời, Kiếm Hoàng là một người hay là...
- Là một danh hiệu!
Mạc lão giống như nghĩ tới gì đó, sau đó nhìn Dương Diệp bật cười, nói:
- Ha ha, ta quên mất, ngươi không phải là người được đề cử cho danh hiệu Kiếm Hoàng sao?
- Ta chính là một người được đề cử là Kiếm Hoàng?
Dương Diệp có chút ngây ra. Mạc lão cười cười, nói:
- Có một ngọn núi, tên là Kiếm Hoàng sơn, chính giữa Nam vực, trong ngọn núi đó có một vỏ kiếm cổ, vê phân lai lịch vỏ kiếm cổ thì không ai biết, dù sao thì vỏ kiếm cổ này là một tiên khí, hơn nữa là có ý thức riêng. Về phần danh hiệu Kiếm Hoàng, chính là có liên quan tới vỏ kiếm cổ này, bởi vì người câm được nó chính là Kiếm Hoàng. Mà muốn được vỏ kiếm này tán thành thì vậy thì ít nhất cũng phải lĩnh ngộ được kiếm ý, người lĩnh ngộ được kiếm ý cũng được gọi là người được đề cử Kiếm Hoàng, mà ngươi không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, còn có kiếm tâm thông minh, hiện tại hiểu rõ rồi chứ?
- Một kiện tiên khí...
Yết hầu Dương Diệp giật giật, tiên khí xếp trên đạo khí. Hơn nữa còn là loại có ý thức, nếu có được cỏ kiếm cổ, vậy thì sức chiến đấu khẳng định là ngự kiếm bay lên vậy.
- Tiên bối, Nam vực chúng ta hiện tại có Kiếm Hoàng không?
Dương Diệp hỏi.
Mạc lão lắc đầu, nói:
- Từ ba ngàn năm trước sau khi Kiếm Hoàng đó chết, Nam vực chưa từng xuất hiện Kiếm Hoàng, vỏ kiếm cổ đó chắc cũng phải tịch mịch ba ngàn năm rồi. Có điều... Nói đến đây, Mạc lão nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Nó chắc sẽ không tịch mịch lâu đâu, bởi vì ngươi xuất hiện, không phải lão phu khen ngươi, ngươi ngày sau chắc có thể tham gia Kiếm Hoàng chỉ tranh!
- Kiếm Hoàng chỉ tranh?
Dương Diệp lại có chút ngây ra, hiện tại hắn phát hiện kiến thức của hắn thật sự là quá hạn hẹp.
- Sau mỗi một đời Kiếm Hoàng, vỏ kiếm cổ đều sẽ tự động bay về Kiếm Hoàng sơn rồi ngủ say, sau đó chờ đợi Kiếm Hoàng đời tiếp theo. Mà muốn đạt được sự thừa nhận của vỏ kiếm, trước tiên phải thức tỉnh kiếm linh của vỏ kiếm, sau khi thức tỉnh được kiếm linh của cổ kiếm, kiếm linh sẽ thông tri cho toàn bộ Nam vực, triệu tập thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ tới Kiếm Hoàng sơn cùng so kiếm với người đã thức tỉnh nó, chỉ có đánh bại hết thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ thì mới được vỏ kiếm cổ thừa nhận, cũng chính là trở thành Kiếm Hoàng mới! Đương nhiên, tỷ thí cũng có quy định, đó chính là cảnh giới của người khiêu chiến không thể vượt quá người bị khiêu chiến hai cấp!
Mạc lão chậm rãi nói.
- Đánh bại hết thiên tài kiếm đạo thiên hạ...
Dương Diệp thấp giọng lẩm bẩm. Không thể không nói, Kiếm Hoàng này cũng quá khủng bố rồi. Trong thiên hạ người tu kiếm nhiều cỡ nào? Một người muốn đánh bại hết thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ, tuy không phải là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, nhưng sự khó khăn đó vẫn khá là khủng bố, hơn nữa người khiêu chiến có thể cao hơn người bị khiêu chiến hai cảnh giới.
Dương Diệp vẻ mặt khiếp sợ của Dương Diệp, Mạc lão cười cười, nói:
- Ta thấy tiểu tử ngươi có tiềm lực làm người thức tỉnh kiếm linh của vỏ kiếm cổ đó đấy, so kiếm với toàn bộ thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ, nghĩ thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào rồi phải không?
Dương Diệp cười khổ nói:
- Vãn bối không nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ muốn có thực lực cường đại, sau đó thì cứu mẫu thân ra là được rôi. Đúng rồi, tiền bối ngay cả ngươi cũng không biết lai lịch của vỏ kiếm cổ đó sao?
- Biết một chút!
Nụ cười trên mặt Mạc lão vụt tắt, nói:
- Cũng là đáng thương tên gia hỏa đáng thương, ài, không nói nữa, mau tu luyện đi, nói với ngươi những điêu này còn sớm quá, ngươi bây giờ cứ tu luyện nhục thân của ngươi đến trình độ có thể so với Huyền thú Vương cấp đã rồi nói.
Nghe vậy, Dương Diệp cũng thu hồi tâm tư, thi lễ với Mạc lão sau đó thì chạy về phía thác nước. Nhìn bóng dáng của Dương Diệp, Mạc lão thấp giọng cười nói: - Kiếm Hoàng...