Chương 207: Ngự kiếm thuật 2
Chương 207: Ngự kiếm thuật 2Chương 207: Ngự kiếm thuật 2
- Vào vạn năm trước đúng thật là Huyền kỹ Địa cấp!
Mạc lão nói:
- Nhưng hiện tại thì cho dù là không thể so sánh với Thiên cấp, nhưng chắc cũng chẳng kém là bao. Phải biết rằng, vạn năm trước Huyền kỹ Địa cấp không phải là giống như hiện tại, khi đó, các loại Huyền kỹ nghịch thiên nhiều vô cùng, ngự kiếm thuật này lúc ấy tuy nổi danh, nhưng không được xem như là đứng đầu, trong giai của nó cũng không thể coi là đứng đầu.
- Vạn năm trước...
Dương Diệp thấp giọng hỏi:
- Mạc lão, lão nhân gia không phải là đã sống vạn năm rồi chứ?
- Ta á?
Mạc lão bật cười, nói:
- Trên đời này ai có thể sống vạn năm? Cho dù là cường giả Thánh giả cũng chỉ sống được mấy ngàn năm mà thôi. Thần cảnh trên Thánh giả thì chắc có thể, nhưng Thần cảnh, toàn bộ lịch sử Nam vực hình như cũng chỉ có một người đạt tới. Không nói tới những cái này nữa, ta hiện tại dùng ý niệm áp chế ngươi, ngươi ở dưới ý niệm của ta tu luyện ngự kiếm thuật này, lúc nào có thể giống ta lúc trước một hơi thở một trăm trượng thì ngự kiếm thuật của ngươi sẽ được tính là nhập môn rồi!
- Một hơi thở một trăm trượng mới là nhập môn!
Dương Diệp cười khổ nói:
- Mạc lão, ngươi cảm thấy tiểu tử có thể làm được sao...
Không phải hắn không có lòng tin mình mình, mà là lời nói của Mạc lão này không thực tế. Phải biết rằng, hiện tại hắn một hơi thở chỉ ra được mấy trượng mà thôi.
- Vì sao không thể làm được?
Mạc lão nhíu mày nói:
- Ngươi cho rằng ta lúc trước là dùng thực lực của cảnh giới bản thân à? Lúc trước lúc trước cũng chỉ dùng tu vi Tiên Thiên để ngự kiếm mà thôi, nếu ta có thể làm được thì ngươi vì sao không thể làm đến được?
- Mạc lão lúc trước là dùng thực lực Tiên Thiên để ngự kiếm?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
- Tất nhiên!
Mạc lão gật đầu, chỉ là Dương Diệp không phát hiện, Mạc lão khi nói những lời này thì khóe miệng hơi giật giật.
Nghe thấy lời nói của Mạc lão, Dương Diệp trong nháy mắt nổi lên lòng tin, đúng vậy nếu đã có ai có thể làm được, vậy thì hắn vì sao không thể làm được? Nghĩ vậy, Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Mạc lão, chúng ta bắt đầu đi!
Vừa mới dứt lời, Dương Diệp liền cảm thấy một cỗ uy áp vô hình khủng bố ập vào mặt, Dương Diệp trong lòng cả kinh, đây là ý niệm của Mạc lão sao? Hiện tại hắn đã minh bạch lúc trước áp lực Trụ Vương tạo cho hắn là gì rồi, chỉ là uy áp của Mạc lão khác với Trụ Vương. Mạc lão là tạo vừa đủ, không quá bá đạo, chỉ ý niệm cảm thấy bị áp chế trói buộc. Mà của Trụ Vương thì bá đạo đến cực điểm, ép cho cho người ta thở không nổi.
- Ý niệm của ta tương đương với một trọng lực, ngươi bình thường có thể một hơi thở mười kiếm, mà hiện tại nhiều nhất là một hơi thở một kiếm, hiện tại thì ngươi bắt đầu chậm rãi luyện với đại thụ đi, ta đi nghỉ ngơi!
Nói xong, Mạc lão xoay người bước về phía nhà tranh của lão.
Tuy Mạc lão đi rồi, nhưng cỗ uy áp đó thì vẫn còn, điều này khiến cho Dương Diệp phải thầm khiếp sợ trước thực lực của Mạc lão. Ở chung mấy tháng, hắn thầm dò xét thực lực của Mạc lão, nhưng lại không hỏi ra được gì. Về sau thì hắn không hỏi nữa, nói chung hắn chỉ biết là lão nhân trước mắt này rất khủng bố.
Lắc đầu, xua bỏ tạp niệm trong đầu, Dương Diệp ý niệm khẽ động, bắt đầu ngự kiếm.
Trên Đoạn Hồn uyên, một người áo đen nhìn Thất Hồn uyên ở bên dưới trâm mặc không nói gì. Người áo đen này không phải ai khác mà chính là 'Nhân Sát' của tổ chức Ngũ Sát lúc trước từng đuổi giết Dương Diệp.
Lúc trước sau lần cuối cùng hắn ám sát Dương Diệp, bởi vì Dương Diệp vận dụng thú vương để chạy, thế cho nên nàng ta đã mất dấu Dương Diệp. Nhưng nàng ta biết, thiếu niên tên là Dương Diệp kia một ngày nào đó sẽ từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, cho nên vấn luôn canh giữ trước Đoạn Hồn uyên.
Hai tháng trước, thiếu niên tên là Dương Diệp đã đi ra. Nhưng mà nàng ta vẫn không có động thủ, đối phương nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, điều này khiến cho nàng ta phải sững sờ rất lâu.
Đoạn Hồn uyên là nơi nào? Đó chính là nơi mà Tôn Giả cảnh cũng không dám xuống. Mà thiếu niên đó thì lại không chút do dự nhảy xuống luôn.
Chuyện tất có gì đó khác thường, trực giác nói với nàng ta rằng thiếu niên đó vẫn có thể đi lên, nàng ta đương nhiên không cho rằng đối phương là chán sống nên muốn chết. Nhưng mà hai tháng trôi qua rồi, thiếu niên đó lại vẫn chưa lên.
Một lát sau, người áo đen thu hồi ánh mắt, sau đó xoay người bay ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn. Kỳ thật từ một khắc đối phương nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, nhiệm vụ của nàng ta có thể đã kết thúc. Bất kể đối phương chết hay sống, nếu đối phương đã nhảy xuống Đoạn Hồn uyên, vậy thì đã không còn là chuyện của nàng ta. Nhưng nàng ta chưa bao giờ thất bại với nhiệm vụ lại liên tiếp thất thủ trên người Dương Diệp, thậm chí mấy lần nàng ta suýt chút nữa thì bị đối phương giết người lại.
Điều này khiến cho nàng ta rất khó chịu, cho nên nàng ta muốn tự tay kết thúc tính mạng của Dương Diệp, hoặc là nói, quan hệ giữa nàng ta và Dương Diệp đã không còn đơn thuần là quan hệ sát thủ và mục tiêu.
Có điều, bất kể là thế nào, chuyện cũng kết thúc rồi. Nàng ta có thể trở vê báo cáo kết quả công tác, chỉ là thiếu niên tên là Dương Diệp thật sự rất thần kỳ.