Chương 2151: Con rối Bán Đết (2)
Chương 2151: Con rối Bán Đết (2)Chương 2151: Con rối Bán Đết (2)
- Vì sao bọn họ không trực tiếp tấn công thành!
Sau một lúc lâu, , Tiêu Linh hỏi.
Tiêu Biệt Ly nhìn phía chân trời một lát, sau đó nói:
- Rõ ràng bọn họ không muốn lại tiêu diệt chúng ta như vậy, làm vậy không thể hiện ra sự mạnh mẽ của Mạc gia hắn, càng không chấn áp được Trung Thổ Thần Châu. Chết cũng không đáng sợ, rất nhiều người của thư viện Bạch Lộc ta cũng không sợ chết. Đáng sợ hơn cái chết chính là cảm giác chờ đợi cái chết. Nhìn thấy những quan tài kia không? Bây giờ bọn họ muốn làm cho chúng ta chờ đợi cái chết. Kể từ đó, không những có thể chấn áp Trung Thổ Thần Châu, cũng có thể chậm rãi đánh nát tâm lý phòng ngự của học sinh chúng ta.
Tiêu Linh im lặng rất lâu, sau đó nói:
- Bên ngoài vẫn có rất nhiều học sinh, chúng ta phải tìm biện pháp đón bọn họ vê!
Nhìn phía chân trời, hai tay Tiêu Biệt Ly chậm rãi nắm chặt lại, đám người Mạc Thiên căn bản không rời đi mà trấn giữ ở bên ngoài. Có năm tên Bán Đế, người Bạch Lộ giới căn bản không ra được! - Chuyện đón người, cứ để ta làm chol
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên đứng lên, nói.
- Không được!
Lúc này Tiêu Biệt Ly không đồng ý, nói:
- Ngươi cố gắng dưỡng thương đi. Ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp đón người.
Mặc dù Dương Diệp là Bán Thánh nhưng có thực lực của Bán Đế, để cho hắn ra ngoài, nếu như hắn có sao thì thư viện Bạch Lộc sẽ thật sự kết thúc.
- Ngươi nắm chắc sao?
Tiêu Linh bỗng nhiên nói. Cho dù nàng tiếp xúc cùng Dương Diệp không nhiêu, nhưng nàng biết Dương Diệp không phải là một người ngu xuẩn, dưới tình huống biết có mấy vị Bán Đế mà hắn còn dám nói ra câu này, nhất định hắn có chỗ dựa nào đó.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Có thể cứu bọn họ an toàn trở vê hay không thì ta không dám cam đoan, nhưng ít nhất trước mắt cũng chỉ có ta có thể ra ngoài mà thần không biết quỷ không hay, đồng thời có thực lực ở bên ngoài cứu người. Tiêu viện trưởng và tiền bối Tiêu Linh, các ngươi không có lựa chọn khác. Lại nói, lấy thực lực của ta muốn dùng hết sức lực để chạy trốn, cho dù là Mạc Thiên cũng không nhất định có thể ngăn cản được tai
Tiêu Biệt Ly muốn nói gì, lúc này Tiêu Linh đã nói:
- Để cho hắn thử xeml
- Nhưng...
Tiêu Biệt Ly vừa muốn nói, Tiêu Linh lại nói:
- Bây giờ chúng ta không có sự lựa chọn. Ngươi cùng ta tuyệt đối không thể ra ngoài, cũng không thể đi ra ngoài, không có chúng ta ở đấy, nếu như đối phương đột nhiên tấn công thành thì hậu quả sẽ không chịu nổi. Trừ ngươi cùng ta ra, cũng chỉ có tiểu tử này có thực lực ra ngoài cứu người.
Tiêu Biệt Ly im lặng rất lâu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Chỉ có thể nói là làm hết sức thôi!
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu, nói:
- Làm hết sức! Có cần gì không?
- Ta cần biết rằng vị trí những người đó ẩn nấp!
Dương Diệp nói. - Sĩ Hà đã liên hệ với bọn họ rồi, đợi lát nữa ta bảo hắn đưa tới cho ngươi!
Tiêu Biệt Ly nói:
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Đợi lát nữa bảo hắn đưa đến phòng tu luyện cho ta, sau đó các ngươi coi như ta đang bế quan.
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Tình cảnh thư viện bây giờ như vậy, ngươi cũng không cần phải mang gánh nặng tâm lý gì cả. Pháp phái cùng Mạc gia lại liên thủ nhanh như vậy, rõ ràng bọn họ đã sớm cấu kết với nhau, ngươi giết Mạc Vân Thiên chỉ vừa vặn cho bọn họ một cái cớ để danh chính ngôn thuận ra tay với thư viện Bạch Lộc ta mà thôi. Cho nên cho dù không có ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày bọn họ ra tay với thư viện Bạch Lộc tai
Lúc này, Tiêu Linh cũng nói:
- Tiêu lão đầu nói câu này không phải đang an ủi ngươi, mà thật sự là như vậy. Lý Lão Quải của Pháp phái có dã tâm rất lớn, hắn căn bản sẽ không cam tâm rời khỏi Bạch Lộ giới, bởi vậy hắn trở về là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Đương nhiên, bản thân ta cảm thấy bây giờ các ngươi cũng không nên để ý tới những chuyện này. Bởi vì chúng ta bây giờ vốn là một đoàn thể. Bất kể là ân oán của ngươi, hay là ân oán của Nho phái, đều là ân oán chung của mọi người chúng ta. Điều bây giờ chúng ta phải làm là cùng nhau đối mặt với cửa ải khó khăn lần này.
Tiêu Biệt Ly liếc nhìn Tiêu Linh, sau đó nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy!
Dương Diệp liếc mắt nhìn hai người, sau đó nói:
- Yên tâm, ta sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt. Ta đi trước chuẩn bị.
Nói xong, Dương Diệp xoay người rời đi.
- Ngươi có phát hiện ra không, tiểu tử này rất thần bít
Dương Diệp đi rồi, Tiêu Linh bỗng nhiên nói.
- Hắn đến từ vị diện dưới, một đường trưởng thành đến bây giờ, sao có thể không gặp chút kỳ ngộ chứ? Hắn có chút bí mật cũng là rất bình thường.
Tiêu Biệt Ly nói.
Tiêu Linh khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Bất kể như thế nào, hi vọng chúng ta có thể chống đỡ qua cửa ải này!
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu, trong mắt đầy ưu sầu. Với tình cảnh của thư viện lúc này, đừng nói hắn, bất kỳ ai cũng có thể hiểu rõ. Nói là đường cùng cũng không quá đáng!
Bên trong phòng tu luyện.
Tay phải của Dương Diệp vung lên, một trăm người áo đen xuất hiện ở trước mặt hắn, mà ở trước mặt một trăm người áo đen này còn có người mặc áo đen Bán Đế.
Trước đó khi giết chết người mặc áo đen Bán Đế, hắn đã thuận lợi thu thi thể của đối phương vào. Con rối Bán Đế sẽ là trợ giúp rất lớn đối với hắn cùng thư viện Bạch Lộc bây giờ! Còn cả một trăm Thánh Giả cao cấp này nữa. Nếu hắn vận dụng tốt cũng là một trợ lực lớn siêu cấp. Điêu duy nhất làm cho hắn cảm thấy tương đối đáng tiếc là Mạc Cơi
Bởi vì cho dù hắn giết Mạc Cơ, nhưng lại không có cách nào chế luyện đối phương thành khôi lỗi. Đầu đối phương cũng bị hắn cắt xuống, còn luyện con rối thế nào được? Trong tình huống lúc đó, hắn chỉ có thể lựa chọn cắt đầu, bởi vì cho dù là đâm thủng ngực đối phương, hắn cũng không nắm chắc có thể giết chết đối phương dkl
Nhưng nếu như đầu bị cắt thì đừng nói linh đan diệu dược gì, cho dù là Hồng Mông Tử Khí cũng hắn cũng bó tay!
Rất nhanh, Dương Diệp đã bắt đầu chế luyện.
Chế luyện Thánh Giả cao cấp còn tốt, không tốn quá sức lực lớn, nhưng lúc chế luyện Bán Đế, Dương Diệp thiếu chút nữa đã bị cắn trả. Nếu là trước đây, hắn căn bản không có cách nào chế luyện Bán Đế, hoặc nói cho dù có thể chế luyện cũng sẽ mạo hiểm rất lớn. Nhưng bây giờ, thực lực của bản thân hắn đã tăng lớn, bất kể là kiếm ý hay sát ý cảnh giới Hư Vô, hoặc lực linh hồn cùng với lực tinh thân đều vượt xa trước đây, bởi vậy cho dù gặp phải vấn đề, nhưng cuối cùng hắn vẫn giải quyết được từng cái một.
Một ngày sau, buổi tối.
Một bóng đen lặng lẽ bay ra khỏi cửa thành Bạch Lộ Thành, sau đó biến mất ở phía xa. Rất nhanh, bóng đen đã hòa vào trong bóng đêm.