Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 2120 - Chương 2186: Giúp Đỡ Của Dương Diệp! (1)

Chương 2186: Giúp đỡ của Dương Diệp! (1) Chương 2186: Giúp đỡ của Dương Diệp! (1)Chương 2186: Giúp đỡ của Dương Diệp! (1)

Lúc này trong lòng đám người Mạc Thiên vừa ủy khuất lại căm hận, quả thực không có cách nào diễn tả được bằng ngôn từi

Từ đầu đến cuối, mắt Thiên Đạo này đều nhằm vào Dương Diệp, mà không phải bọn họ. Bởi vì bọn họ cách Dương Diệp quá gân, nên trực tiếp bị thần lôi màu đen này bao phủ khiến bọn họ tưởng nhầm mắt của Thiên Đạo nhằm vào là bọn họ, sau đó ra tay chặn thân lôi màu đen. Sau đó, đổi lấy kết quả chính là mắt của Thiên Đạo thật sự giận chó đánh mèo, bọn họ bị mắt của Thiên Đạo nhằm vào!

Giờ phút này, rất nhiêu người ở đó tất nhiên cũng hiểu rõ vì sao Dương Diệp chỉ ai, mắt của Thiên Đạo lại bổ người nào. Không phải hắn chỉ ai bổ người đó, mà là hắn đi tới nào thì mắt của Thiên Đạo sẽ bổ nơi đói

Phải biết rằng, mắt của Thiên Đạo vốn nhằm vào Dương Diệp, bọn họ lại ra tay ngăn cản. Theo mắt của Thiên Đạo, bọn họ dĩ nhiên là đồng lõa. Hơn nữa, ngăn cản thiên phạt cũng coi như là khiêu khích mắt của Thiên Đạo, nó tất nhiên sẽ ra tay. Nói cách khác, từ đầu đến cuối đều là bản thân bọn họ đang thay Dương Diệp ngăn cản thiên phạt!

Nghĩ đến điểm này, vẻ mặt Mạc Thiên, Phượng Tình Vũ và Lý Lão Quải cùng Bán Đế quả thực khó coi giống như người ăn mười cân phân vậy.

Ngu ngốc!

Thật sự ngu ngốc!

Lúc này, chính bản thân bọn họ cũng không nhịn được mà thâm chửi mình. Đường đường là tám vị Bán Đế lại bị một Bán Thánh đùa nghịch giống như khỉ vậy, đây không phải ngu ngốc thì là gì?

Ngay lập tức, Mạc Thiên và tất cả Bán Đế đều nhìn vê phía Dương Diệp, nếu như ánh mắt có thể giết người, bây giờ Dương Diệp đã hóa thành tro bụi rồi.

Khi thấy những thân lôi rơi vê phía Dương Diệp, đám người Tiêu Biệt Ly hoàn toàn sững sờ. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ mắt Thiên Đạo này tự nhiên lại nhằm vào Dương Diệp.

Dương Diệp chỉ là Bán Thánh thôi!

Mắt Thiên Đạo này làm sao có thể nhằm vào hắn được?

Phía xa, Dương Diệp nhìn thần lôi màu đen trút xuống, trong mắt lại rất bình tính. Hắn đã nhiều lần gặp mắt của Thiên Đạo, cũng không thấy có vấn đề quá lớn.

Âm!

Một cột máu từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, những không gian đang co lại xung quanh hắn lập tức bị tách ra, tuy nhiên lại nhanh chóng được chữa trị. Cổ tay của Dương Diệp thoáng động, một thanh huyết kiếm đã xuất hiện ở trong tay. Trong phút chốc, rất nhiều đường kiếm khí màu đỏ như máu phóng lên cao, bắn mạnh về phía những thần lôi màu đen.

Âm ầm ầm!

Phía chân trời truyên đến từng tiếng nổ vang, rất nhanh lại thấy những thần lôi màu đen cùng kiếm khí đỏ như máu trên không trung tiêu tan.

Dương Diệp không để ý tới mắt của Thiên Đạo, mà nhìn về phía Tử Nam trên Đế Vân Hạm, sau đó cầm huyết kiếm trong tay chỉ vào Bán Đế của Mạc gia phía xa, nói:

- Bắn cho ta, liều mạng bắn ra. Tất cả mọi người lấy hết Tử Tinh thạch bắn mạnh cho ta. Đến lúc đó tìm viện trưởng đòi Tử Tinh thạch.

Nói, Dương Diệp nhìn về phía Tiêu Biệt Ly, nói:

- Tiêu lão đầu, có thể ngăn cản được người phía trên kia không?

Tiêu Biệt Ly ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Khinh Phong, sau đó nói:

- Không ngăn cản được cũng phải ngăn cản!

Nói xong, hắn phóng lên cao, lao vê phía Mạc Khinh Phong.

Một bên, Tiêu Linh liếc nhìn Tiêu Biệt Ly, trong mắt có vẻ lo âu. Lúc này, Dương Diệp lại nói: - Tiền bối Tiêu Linh, tiền bối đi giúp viện trưởng đi, ở đây đã có ta giải quyết rồi!

Mắt Thiên Đạo này làm sao có thể nhằm vào hắn được?

Phía xa, Dương Diệp nhìn thần lôi màu đen trút xuống, trong mắt lại rất bình tĩnh. Hắn đã nhiêu lần gặp mắt của Thiên Đạo, cũng không thấy có vấn đề quá lớn.

Âm!

Một cột máu từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, những không gian đang co lại xung quanh hắn lập tức bị tách ra, tuy nhiên lại nhanh chóng được chữa trị. Cổ tay của Dương Diệp thoáng động, một thanh huyết kiếm đã xuất hiện ở trong tay. Trong phút chốc, rất nhiều đường kiếm khí màu đỏ như máu phóng lên cao, bắn mạnh về phía những thần lôi màu đen.

Âm ầm ầm!

Phía chân trời truyên đến từng tiếng nổ vang, rất nhanh lại thấy những thân lôi màu đen cùng kiếm khí đỏ như máu trên không trung tiêu tan.

Dương Diệp không để ý tới mắt của Thiên Đạo, mà nhìn về phía Tử Nam trên Đế Vân Hạm, sau đó cầm huyết kiếm trong tay chỉ vào Bán Đế của Mạc gia phía xa, nói:

- Bắn cho ta, liều mạng bắn ra. Tất cả mọi người lấy hết Tử Tinh thạch bắn mạnh cho ta. Đến lúc đó tìm viện trưởng đòi Tử Tinh thạch.

Nói, Dương Diệp nhìn về phía Tiêu Biệt Ly, nói:

- Tiêu lão đầu, có thể ngăn cản được người phía trên kia không?

Tiêu Biệt Ly ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Khinh Phong, sau đó nói:

- Không ngăn cản được cũng phải ngăn cản!

Nói xong, hắn phóng lên cao, lao vê phía Mạc Khinh Phong.

Một bên, Tiêu Linh liếc nhìn Tiêu Biệt Ly, trong mắt có vẻ lo âu. Lúc này, Dương Diệp lại nói:

- Tiền bối Tiêu Linh, tiền bối đi giúp viện trưởng đi, ở đây đã có ta giải quyết rồi!

- Thật sao?

Tiêu Linh nhìn về phía Dương Diệp.

- Ta sẽ không làm chuyện quá khả năng mình!

Dương Diệp nói:

- Ngươi nhanh đi giúp hắn đi. Hắn bị thương, mộ mình chắc chắn không phải là đối thủ của gia chủ Mạc gial

- Ngươi cẩn thận!

Tiêu Linh nói xong đã lao vê phía chân trời. Rất nhanh, trong không trung phía chân trời truyền đến từng tiếng nổ lớn.

- Tất cả học sinh của thư viện Bạch Lộc nghe đây, người nào vẫn còn có chiến lực thì mở ra trận pháp cho ta, tất cả đánh về phía những Thánh Giả cao cấp còn sót lại, đánh mạnh, đừng tiếc Tử Tinh thạch, đánh xong đến lúc đó tìm viện trưởng đòi. Người không có chiến lực thì rút lui đến Thanh Vân Sơn để khôi phục huyền khí đi. Bây giờ, lập tức chấp hành.

Lúc này, giọng nói Dương Diệp lại vang vọng trong không trung.

Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, mọi người không hề do dự nữa. Những học sinh của thư viện Bạch Lộc còn có năng lực chiến đấu lập tức một lần nữa mở ra trận pháp đối đầu với những Thánh Giả cao cấp của Mạc gia, Pháp phái và Thiên Vũ tông. Bởi vì trước đó những người kia đã bị bọn họ giết chết không ít, hơn nữa vẫn có một trăm Thánh Giả cao cấp của Dương Diệp, không đúng, bây giờ chỉ còn lại có hơn bảy mươi tên.

Bất kể như thế nào, bây giờ áp lực của các học sinh của thư viện Bạch Lộc tương đối ít hơn.

Trong lúc mắt của Thiên Đạo vẫn còn đang đánh xuống thiên phạt, tuy nhiên với Dương Diệp bây giờ, thiên phạt không có uy hiếp quá lớn, nhiều lắm chỉ đặc biệt phiên phức, đương nhiên cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Bởi vì uy lực mỗi lần thiên phạt đều đang càng lúc càng mạnh, một lát nữa, ngay cả hắn cũng sẽ không chịu nổi!

Mạc Thiên châm chọc nói:

- Dương Diệp, sao rồi? Ngươi muốn lấy sức lực của một người một đấu một với sáu vị Bán Đế chúng ta sao?

Sở dĩ là sáu vị, bởi vì Đế Vân Hạm đã cứng rắn dây dưa với hai Bán Đế, đương nhiên trong lòng đám người Tử Nam cũng đang rỉ máu, đây là đang cầm Tử Tinh thạch tới dây dưa với Bán Đế đấy!

Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó la lớn:

- Cứu mạng!

Cứu mạng à?

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng đám người Mạc Thiên co giật một hồi. Hô cứu mạng? Dương Diệp này không phải bị ngốc rồi chứ?

Phía xa, Tử Nam cùng rất nhiêu học sinh thư viện Bạch Lộc nghe thấy Dương Diệp nói vậy, thiếu chút nữa đã ngã lộn cổ. Cứu mạng? Bọn họ cho rằng Dương Diệp nhất định còn có con át chủ bài nào đó. Nhưng bọn họ không ngờ được Dương Diệp lại tự nhiên hô cứu mạng... Lúc này, ai sẽ đến giúp đỡ thư viện Bạch Lộc chă?

Trên mặt đám người Mạc Thiên đây châm chọc, nói: - Dương Diệp, lão phu thật sự bội phục trước chỉ số thông minh của ngươi đấy. Nào, ngươi kêu thêm vài tiếng đi. Ta thật ra muốn xem thử ai sẽ đến cứu ngươi, ai lại dám tới cứu ngươi!

Dương Diệp nhún vai, nói:

- Cho chút mặt mũi, mau ra đây đi!

Không có ai.

Trên mặt đám người Mạc Thiên càng thêm châm chọc hơn. Lúc này, Mạc Thiên lại nói:

- Dương Diệp, ban đầu ta cảm thấy ngươi là một nhân vật lớn, nhưng hiện tại xem ra ngươi chẳng qua chỉ là một thằng hề. Không ai sẽ đến cứu thư viện Bạch Lộc, cũng không có ai dám đến! Ở Trung Thổ Thần Châu này, ai dám không nể mặt Mạc gia ta chứ?

- Phải vậy không?

Đúng lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên trong không trung. Tiếp theo, hai nữ tử xuất hiện ở đó. Một người trong đó mặc áo gai và đi chân trần, trên thân quấn một dây xích sắt màu đen tuyên; Một người khác mặc váy dài màu trắng, trong lòng ôm một con hồ ly, nhìn nho nhã điềm tĩnh.

Nhìn thấy hai nàng, đám người Mạc Thiên lập tức nhíu mày, trong mắt có phần nghi ngờ. Điện hạ của U Minh Điện đều biến hoá tài tình nên bọn họ rất ít khi nhìn thấy, bởi vậy, bọn họ không nhận ra hai người Minh Nữ cũng không có gì kỳ lạ.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0