Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 2274 - Chương 2341: Ta Có Thủ Đoạn Tu Lai! (1)

Chương 2341: Ta có thủ đoạn Tu Lai! (1) Chương 2341: Ta có thủ đoạn Tu Lai! (1)Chương 2341: Ta có thủ đoạn Tu Lai! (1)

- Chậm đãi

Lúc này Dạ Lưu Vân đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người nhìn về phía Dạ Lưu Vân.

Trong nội tâm Nam Sương buông lỏng, trong mắt bọn người Mặc lão thì lập loè hàn mang, thần sắc bất thiện.

Dạ Lưu Vân nhìn bọn người Mặc lão nói:

- Các ngươi không thể chờ đợi được như vậy sao?

Mặc lão cười lạnh nói:

- Dạ đoàn trưởng, hiện tại Kiếm Minh đã ra hồn, tăng thêm thanh danh đã đánh ra ngoài, có thể nói, tương lai Kiếm Minh, tiền đồ vô lượng. Ta tin tưởng, rất nhiêu người trong Kiếm Minh đều đánh chủ ý, ở trong đó, chỉ sợ cũng có Dạ đoàn trưởng người. Hiện tại chúng ta không động thủ, đến lúc đó chỉ sợ chúng ta ngay cả súp cũng uống không đến!

Viên Phong cũng nói:

- Dạ đoàn trưởng, không phải chúng ta phản bội Dương Diệp, mà là vì mình mưu đường ra. Ngươi đã từng bị Dương Diệp khâm điểm làm quân sư, ở trong thành danh vọng cực cao, địa vị dưới một người, trên vạn người. Nếu như ngươi hợp tác với chúng ta, như vậy Kiếm Minh là của chúng tal

Dạ Lưu Vân nhìn thoáng qua Viên Phong nói:

- Viên đoàn trưởng, ngươi là người sớm nhất đi theo Dương Diệp, ta không nghĩ tới ngươi sẽ làm như vậy. Dương Diệp đối với các ngươi còn chưa đủ tốt nào? Công pháp huyền kỹ, Tử Tinh Thạch, những cái này, nguyên bản chỉ có những đệ tử thế lực Kim Cương cấp mới có, hiện tại các ngươi đều có, các ngươi...

- Cái kia là bố thí

Mặc lão cắt đứt Dạ Lưu Vân nói, âm thanh hung dữ nói:

- Dạ đoàn trưởng, ngươi cũng biết Viên Phong sớm nhất đi theo hắn, thế nhưng ngươi nhìn xem, hiện tại Viên đoàn trưởng ở trong Kiếm Minh tính toán cái gì? Cái gì cũng không tính! Không chỉ hắn, ngươi nhìn bọn ta, chúng ta ở trong Kiếm Minh tính toán cái gì?

Nói xong, hắn đột nhiên chỉ vào Nam Sương nói:

- Chúng ta ở Kiếm Minh, địa vị ngay cả tiện nhân này cũng kém! Nàng vì Kiếm Minh đã làm cái gì? Nàng không có làm gì!

Lúc này, Viên Phong âm thanh lạnh lùng nói:

- Dạ đoàn trưởng, chức vị của ngươi cao hơn chúng ta, chúng ta nhận thức, bởi vì năng lực của ngươi xác thực xuất chúng, nhưng Nam Sương này bằng cái gì địa vị cao hơn chúng ta? Hơn nữa, Dương Diệp phân phối Tử Tinh Thạch, nàng vĩnh viễn cầm tối đai Dựa vào cái gì?

Nam Sương nắm chặt bàn tay nhỏ bé, không nói gì.

- Đương nhiên...

Mặc lão lại nói:

- Cái này là một chuyện, còn có rất nhiều sự tình Dương Diệp hắn đều làm không công bằng. Cũng may hiện tại chúng ta không cân xem sắc mặt của hắn. Hiện tại Kiếm Minh hết thảy, tự chúng ta làm chủ! Dạ đoàn trưởng, ta cuối cùng hỏi một lần, người có nguyện ý làm Kiếm Minh minh chủ hay không!

Dạ Lưu Vân khẽ lắc đầu nói:

- Quả nhiên, nhân tâm dục vọng, là vĩnh viễn không cách nào đạt được thỏa mãn.

Hai mắt Mặc lão nhắm lại nói:

- Dạ đoàn trưởng, thật sự, ngươi không cần phải vì Dương Diệp thủ vững, hắn hiện tại, đã là một người chết, vì một người chết đối nghịch người sống, đáng giá sao? Dạ đoàn trưởng, ngươi không vì mình, cũng phải vì những người trước kia của Phệ Hồn dong binh đoàn a, không phải sao?

Lúc này, một lão giả mang theo hơn mười người từ ngoài điện đi đến, nhìn thấy những người này, Nam Sương biến sắc, vô ý thức lui vê phía sau mấy bước, bởi vì những ngững người này đã từng là người của Phệ Hồn dong binh đoàn.

Ở dưới lão giả dẫn dắt, những người này đi tới trước mặt Dạ Lưu Vân, lão giả kia nói:

- Nha đầu, ngươi vì Dương Diệp đã làm rất nhiều, hiện tại hắn đã chết, thật sự không cần phải vì hắn.

- lm miệng!

Đúng lúc này, Dạ Lưu Vân đột nhiên quát, nàng nhìn chằm chằm vào lão giả kia, trong mắt nước mắt thoáng chảy ra.

- Khó trách trong thành đột biến, ta một chút tin tức cũng không có, nguyên lai các ngươi với tư cách nhãn tuyến của ta cũng đi theo làm phản. Lăng thúc, vì cái gì, vì cái gì ngươi cũng muốn lựa chọn phản bội? Vì cái gì? Tại sao các ngươi phải làm như vậy?

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Dạ Lưu Vân cơ hồ là rống lên.

Lão giả kia nói:

- Nha đầu, chúng ta là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi vì Kiếm Minh dốc hết tâm huyết, thế nhưng đổi lấy là cái gì? Bất quá là một hư danh! Dùng năng lực của ngươi, hoàn toàn có thể làm Kiếm Minh minh chủ, ngươi...

- lm miệng!

Dạ Lưu Vân đột nhiên đi đến trước mặt lão giả kia, hai mắt nàng đỏ bừng, trên mặt tràn đây vẻ thống khổ, hồi lâu, nàng đột nhiên chậm rãi quỳ xuống nói:

- Kiếm Chủ, ta nguyện ý dùng mạng của mình đổi mạng của đám người Lăng thúc.

Mọi người nhướng mày, khó hiểu.

- Ta sẽ suy nghĩ!

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Nghe thanh âm này, tất cả mọi người trong điện thân thể cứng rắn, ngoại trừ Nam Sương, một cảm giác khủng hoảng tràn ngập ra, một ít người càng trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất.

Bởi vì thanh âm này là của Dương Diệp!

Dương Diệp đi vào trong đại điện, khi thấy Dương Diệp, sắc mặt bọn người Mặc lão cùng Viên Phong cực kỳ khó coi, thân thể của bọn hắn kìm lòng không được run rẩy lên. Đầu là Bán Đế, tâm tính cùng thực lực tự nhiên là có. Nhưng Dương Diệp thật đáng sợ, không chỉ là thực lực của Dương Diệp, còn có thủ đoạn của hắn!

- Trốn!

Đúng lúc này, một tên huyền giả đột nhiên hô một tiếng, sau đó thân hình khẽ động, lao ra ngoài đại điện, nhưng hắn còn chưa đi ra nửa trượng, đầu của hắn đã rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, những người nguyên bản muốn chạy trốn lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Đế Giả Dương Diệp cũng có thể đập phát chết luôn, huống chỉ bọn hắn?

Dương Diệp bỏ qua tất cả mọi người trong tràng, ánh mắt rơi vào trên người Nam Sương, Nam Sương cũng đang nhìn hắn, thời gian dần trôi qua, hai hàng nước mắt từ trong hốc mắt của Nam Sương tràn ra, rất nhanh, nàng chạy đến trước mặt Dương Diệp, ôm lấy Dương Diệp nói:

- Ta, ta nghĩ ngươi không trở lại!
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0