Chương 2349: Manh Nữ! (1)
Chương 2349: Manh Nữ! (1)Chương 2349: Manh Nữ! (1)
Dương Diệp trợn mắt há hốc mồm, trời có mắt rồi, hắn làm sao có thể vũ nhục chính mình?
Bất quá thời điểm đạo kiếm khí kia muốn tới trước mặt Dương Diệp, một đạo kiếm khí khác đột nhiên phá không bay đến, đánh nát kiếm khí của nữ tử váy tím kia.
Dương Diệp nhìn về phía nam tử được nữ tử váy tím xưng hô nhị ca, xuất thủ đúng là hắn.
Tên nam tử kia nhìn thoáng qua nữ tử váy tím nói:
- Ấu Huyên, chớ hồ nháo.
Nữ tử váy tím bất mãn nhìn thoáng qua nam tử nói:
- Nhị ca, sao người giúp đỡ ngoại nhân. Còn nữa, hắn vũ nhục đối tượng người sùng bái, ngươi không giáo huấn hắn một chút!
- Ta sùng bái Dương Diệp, nhưng sùng bái cũng phải lý tính ahI
Nam tử nói:
- Ngươi nhìn xem ngươi, không cho phép người khác nói hắn một câu không phải, như vậy sao được?
- Như thế nào không được?
Nữ tử váy tím trừng nhị ca nàng. - Ta cho ngươi biết, ai dám nói bậy Dương Diệp, ta liền đánh chết hắn!
Nói xong, nàng quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp nói:
- Ngươi nhanh xin lỗi, bằng không thì ta đánh chết ngươi!
Dương Diệp:
Nhị ca của nữ tử váy tím chuẩn bị nói cái gì, nữ tử váy tím đột nhiên quay đầu trừng hắn nói:
- Lâm Nhị Lang, ngươi đang giúp hắn, đợi trở về ta nói với Nhị tẩu ngươi ở bên ngoài cùng những nữ nhân khác mắt đi mày lại!
- Ngươi...
Lâm Nhị Lang trừng mắt.
- Ngươi nha đầu kia, ngươi là muốn hại chết nhị ca ngươi có phải hay không!
Lâm Ấu Huyên hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, rút trường kiếm ra nói:
- Ngươi xin lỗi hay không!
Dương Diệp sờ lên mũi, có chút dở khóc dở cười, cái này là sự tình gì a? Mình xin lỗi mình?
- Ngươi nói lời xin lỗi đi! Lúc này Lâm Nhị Lang nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Ngươi không phải kiếm tu, không biết địa vị của Dương Diệp ở trong lòng chúng ta. Ngươi nói hắn như vậy, đừng nói Ấu Huyên, ngay cả ta nhìn ngươi cũng có chút không vừa mắt.
- Địa vị của hắn ở trong nội tâm các ngươi?
Dương Diệp có chút tò mò hỏi.
Lâm Nhị Lang nói:
- Minh Ngục đại lục từ trước tới nay, sinh ra hai cường giả kiếm ý trên Hư Vô cảnh, một vị là Kiếm Vô Cực tiên bối, còn có một vị là Dương Diệp. Nếu như chỉ là thực lực mạnh, chúng ta nhiều nhất chỉ hâm mộ thoáng một phát, tôn kính thoáng một phát, nhưng hắn không chỉ thực lực mạnh, còn vì kiếm tu chúng ta làm một chuyện. Ngươi nghe nói qua mục tiêu của hắn chưa?
- Mục tiêu?
Dương Diệp khó hiểu.
Lâm Nhị Lang nhẹ gật đầu nói:
- Nghe nói, mục tiêu của hắn là để cho kiếm tu nhất phái chúng ta quật khởi, hơn nữa để cho Chư Thiên vạn giới, kính kiếm tu nhất phái chúng ta.
Lâm Nhị Lang nói đến đây, thân sắc biến thành kính nể, trong mắt có một tia cuông nhiệt cùng sùng bái. Không chỉ Lâm Nhị Lang, Lâm Ấu Huyên cùng một nam tử khác cũng như thế.
Dương Diệp trâm mặc.
Hắn không nghĩ tới, lúc trước mình tùy tiện nói một câu, vậy mà sẽ khiến kiếm tu sùng bái như thế. Đặc biệt là tiểu nha đầu này, quả thực quá điên cuồng!
Trâm mặc một hồi, Dương Diệp liếc nhìn ba người nói:
- Các ngươi là muốn đi Tận Thế Thành, gia nhập Kiếm Minh?
Lâm Nhị Lang nhẹ gật đầu nói:
- Nghe nói hắn thường xuyên ở trong Kiếm Minh cùng những kiếm tu kia chia xẻ kinh nghiệm kiếm đạo, hắn có thể đạt tới kiếm ý trên Hư Vô cảnh, nhất định có chỗ độc đáo, chúng ta chuẩn bị đi học tập. Hơn nữa, hiện tại trong Kiếm Minh tụ tập hầu như toàn bộ kiếm tu ưu tú nhất của đại lục, đi vào trong đó, ta tin tưởng, huynh muội chúng ta nhất định có thể được rất nhiều thu hoạch!
- Đi vào trong đó, xác thực đối với các ngươi có trợ giúp rất lớn!
Dương Diệp cười nói.
Lâm Nhị Lang đánh giá Dương Diệp nói:
- Huynh đài xưng hô như thế nào?
- Diệp Dương! Dương Diệp cười cười, sau đó chỉ chỉ sau lưng nói:
- Dọc theo phương hướng này đi thẳng, các ngươi có thể đến Tận Thế Thành rồi.
- Đa tại
Lâm Nhị Lang ôm quyền, sau đó nhìn về phía Lâm Ấu Huyên nói:
- Chúng ta đi!
- Hắn còn chưa xin lỗi!
Lâm Ấu Huyên bất mãn nói.
- Đừng làm rộn!
Lâm Nhị Lang nghiêm mặt. Hắn không phải một kẻ ngu dốt, Diệp Dương trước mắt này đối mặt ba Bán Đế còn có thể trấn định tự nhiên như thế, đây không phải thần kinh không ổn định là đối phương có thực lực tuyệt đối. Tuy hắn cũng không sợ, nhưng thật sự không cân phải vì một chút chuyện nhỏ mà vô duyên vô cớ đắc tội người.
- Ấu Huyên, chúng ta đi thôi!
Lúc này, nam tử bên phải Lâm Ấu Huyên cũng đột nhiên nói.
- Lâm Đại Lang, Lâm Nhị Lang, ngươi, các ngươi.
Lâm Ấu Huyên không nghĩ tới hai ca ca của mình đều không giúp nàng, trong nội tâm cảm thấy ủy khuất, trong mắt tràn ngập sương mù.
Nhìn thấy Lâm Ấu Huyên như vậy, Lâm Nhị Lang cùng nam tử khác tâm lập tức mềm nhũn, đặc biệt là Lâm Nhị Lang, trong mắt càng có một tia áy náy.
Lúc này, Dương Diệp đột nhiên nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Lâm Ấu Huyên nói:
- Ngươi rất sùng bái Dương Diệp?
Lâm Ấu Huyên trừng Dương Diệp một cái, không nói gì.
Dương Diệp cười cười nói:
- Kỳ thật, ta cũng sùng bái hắn!
- Thật sự?
Lâm Ấu Huyên nói.
- Đương nhiên!
Dương Diệp chân thành nói:
- Ngươi ngẫm lại, hắn còn trẻ đã mạnh như vậy, còn đẹp trai như vậy, ta không sùng bái hắn thì sùng bái ai?