Chương 2357: Một mình ngươi cũng dám đến? (1)
Chương 2357: Một mình ngươi cũng dám đến? (1)Chương 2357: Một mình ngươi cũng dám đến? (1)
Nhìn thấy Dương Diệp nhảy xuống hải hạm, trong mắt Vân Bán Thanh hiện lên quyết tuyệt, sau đó hai mắt chậm rãi đóng lại, dao găm trong tay nàng cầm chặc hơn.
- Thả Thiếu chủ!
Ánh mắt của lão giả áo đen đã rơi vào trên người Vân Bán Thanh.
- Thả hắn?
Thần sắc của Vân Bán Thanh dữ tợn, nàng mở mắt ra nhìn vê phía lão giả áo đen nói:
- Loại tạp chủng không bằng cầm thú này để cho hắn sống làm cái gì?
Thanh âm rơi xuống, tay phải Vân Bán Thanh mạnh mẽ dùng Sức.
Xuy-l
Đâu của Vân Thiên Minh bị nàng cắt xuống!
Nhìn thấy một màn này, đám người lão giả áo đen cùng Tần Tam Vọng sửng sốt, bốn người đều không nghĩ tới Vân Bán Thanh sẽ trực tiếp hạ sát thủ! Nàng không sợ chết sao? Đầu của Vân Thiên Minh bị cắt bỏ, hai mắt Vân Bán Thanh chậm rãi đóng lại, không giết Vân Thiên Minh, nàng xác thực có thể sống sót, nhưng chỉ là sống thêm vài ngày. Mà giết Vân Thiên Minh, mặc dù nàng sẽ chết, nhưng mẫu thân cùng đệ đệ nàng ở Vân gia có thể sống. Bởi vì những lão giả này không có Vân Thiên Minh chỗ dựa, tuyệt đối không dám đi khi nhục mẫu thân cùng đệ đệ của nàng, tuy thời gian khẳng định cũng sẽ không sống khá giả, nhưng ít ra có thể sống!
- Ta vẫn đoán trúng! Tốt một cái nữ tử ngoài mềm trong cứng.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên xuất hiện ở bên tai Vân Bán Thanh, Vân Bán Thanh ngẩn người, nàng mở mắt ra, thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Đúng là Dương Diệp đi mà quay lại.
- Ngươi, ngươi chưa có chạy!
Vân Bán Thanh nhìn Dương Diệp.
- Vì cái gì?
Dương Diệp nói giỡn:
- Không nỡ ngươi!
Vân Bán Thanh sửng sốt, đúng lúc này, lão giả áo đen đột nhiên hung dữ nói:
- Ngươi, ngươi cái tiện tỳ, vậy mà giết Thiếu chủ, lão phu muốn ngươi sống không bằng chết!
Thanh âm rơi xuống, lão giả áo đen muốn xuất thủ, nhưng đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên duỗi tay phải ra, trong chốc lát, toàn bộ tay phải của hắn bị vô số Long Lân màu đỏ rực bao trùm, sau một khắc, tay phải hắn nắm chặt.
Két sát
Không gian chung quanh mọi người trực tiếp rạn nứt ra.
- Coi chừng!
Một bên, Tần Tam Vọng hoảng hốt, vội vàng quát.
Mà lúc này, tay phải Dương Diệp co rụt lại sau đó mạnh mẽ oanh ra.
OanhI
Một cổ lực lượng kinh khủng như vỡ đê từ trên nắm tay Dương Diệp bừng lên, lão giả áo đen đứng mũi chịu sào, bên trong một tiếng hét thảm, lão giả áo đen bay ngược ra ngoài, mà ba người Tân Tam Vọng cũng bị chấn ra ngoài ngàn trượng.
Thời điểm mấy người này phục hồi tinh thân lại, trên hải hạm đã không có thân ảnh của Dương Diệp cùng Vân Bán Thanh.
Bọn người Tân Tam Vọng sửng sốt hồi lâu, trong mắt mấy người đều có một tia kinh hãi, cái lực lượng này, quá mức khủng bố! Giống như là Yêu thú Đế cấp phát ra! - Hắn, hắn là ai?
Bên cạnh Tân Tam Vọng, một lão giả hỏi, trong thanh âm y nguyên mang theo khiếp sợ.
Tần Tam Vọng lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn về phía bàn tay của mình, lúc này bàn tay của hắn đang run rẩy, vừa rồi hắn là dùng bàn tay này phòng ngự.
- Mặc kệ hắn là ai, hắn phải chết!
Đúng lúc này, lão giả áo đen đột nhiên xuất hiện ở trước mặt đám người Tần Tam Vọng, khóe miệng đang chảy ra vết máu đỏ thẩm.
- Không giết hắn, còn có mang tiện tỳ kia về, chúng ta đều chịu không nổi!
Lão giả áo đen nói xong, nhìn vê phía Tân Tam Vọng nói:
- Tân huynh, Thiếu chủ chết, ngươi cũng có trách nhiệm, tính tình của chủ mẫu, ngươi cũng hiểu rõ.
Nói xong, thân hình đám người lão giả áo đen khẽ động, biến mất ở xa xa.
Tần Tam Vọng nhíu mày, do dự một cái chớp mắt, thân hình hắn cũng khẽ động, biến mất ở xa xa.
Trên Kiếm Thần đảo. Dương Diệp ôm Vân Bán Thanh một đường chạy như điên, ánh mắt của hắn không ngừng dò xét, ở phía xa, đều là đại sơn cao vút trong mây. Như Vân Bán Thanh nói, trên Kiếm Thần đảo tràn đầy kiếm ý lăng lệ ác liệt, những kiếm ý này tuy yếu hơn ở Vẫn Thần Sơn, nhưng cũng không thể khinh thường.
- Di chỉ Kiếm Thần Cung ở nơi nào?
Dương Diệp hỏi.
Cái đảo này lớn như vậy, nếu như không có mục tiêu, muốn tìm được di chỉ Kiếm Thần Cung, chỉ sợ phải tốn không ít thời gian. Bởi vì nơi này thực không cách nào thi triển thân thức, không phải vì kiếm ý, mà là trên đảo này có trận pháp.
- Không biết!
Vân Bán Thanh nói.
Dương Diệp nao nao, hắn cúi đầu nhìn về phía Vân Bán Thanh trong ngực, Vân Bán Thanh nhìn hắn một cái nói:
- Ta chưa tới qual
- Được rồi!
Dương Diệp lắc đầu cười cười, đúng lúc này, sắc mặt hắn biến hóa, cứ thế mà ngừng lại, hắn vừa dừng lại, một bóng đen đột nhiên từ trong rừng rậm lao ra, sau đó đánh thẳng đến hắn.
Tay trái Dương Diệp vòng qua eo của Vân Bán Thanh, tay phải đấm ra một quyên. OanhI Hắc ảnh kia kêu rên, sau đó bay ngược ra ngoài.