Chương 232: Tiểu gia hỏa thăng cấp 2
Chương 232: Tiểu gia hỏa thăng cấp 2Chương 232: Tiểu gia hỏa thăng cấp 2
Nhìn phương hướng Tô Thanh Thi rời đi một lát, Dương Diệp thu hôi ánh mắt, hắn nhìn thanh Tử Linh trong tay của mình, hắn cảm thấy Tô Thanh Thi đưa thanh kiếm cho hắn không chỉ bởi vì giao binh khí cho hắn, bởi vì thời điểm nàng đưa kiếm cho hắn, hắn cảm giác được vẻ mặt của nàng không tự nhiên!
Một lát sau, Dương Diệp lắc đầu nở nụ cười, nói:
- Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, chính mình yêu thích suy nghĩ lung tung!
Đang lúc này, giữa không gian có ánh sáng tím lóe sáng, Tử Điêu xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Nhìn thấy Tử Điêu, Dương Diệp vội vàng cất kiếm đi, sau đó ôm Tử Điêu vào trong ngực, nói:
- Ngươi hiện tại đã là vương giai?
Tử Điêu chỉ trỏ đầu nhỏ, trong con ngươi lập loè vẻ mừng rỡ.
- Ngươi cảm giác mình có biến hóa gì đó không?
Dương Diệp hưng phấn hỏi.
Tử Điêu trừng mắt nhìn, sau đó giơ tiểu trảo lên, sau đó vung về phía bàn đá giữa phòng. Trong ánh mắt kinh ngạc của Dương Diệp, chỉ thấy ánh sáng tím xuất hiện trước mặt Tử Điêu, sau một khắc, ánh sáng đã chém mạnh về phía bàn đá.
- Bành!
Một tiếng nổ lớn vang lên, bàn đá vỡ vụn ầm ầm.
Yết hầu của Dương Diệp co giật vài cái, hắn khó mà tin nổi, ông trời ơi, vừa nấy hắn thấy cái gì? Tiểu gia hỏa này vận dụng ánh sáng tím quá nhanh, hơn nữa còn bỏ qua không gian?
Bạch quang lóe sáng, Ân Huyên Nhi Nhi xuất hiện ở giữa phòng, nhìn Tử Điêu trong ngực Dương Diệp, trong con ngươi Ân Huyên Nhi Nhi bắn ra một tia kiêng ky, nói:
- Đúng là bỏ qua không gian, nó nhỏ như thế đã nắm giữ không gian thuật.
- Bỏ qua không gian? Không gian thuật?
Dương Diệp không rõ.
Ân Huyên Nhi Nhi hít sâu một hơi, nói:
- Sau khi đạt đến Tôn Giả cảnh, ngươi có thể lĩnh ngộ được huyền bí của không gian.
Nói xong, nàng không nói nữa, sâu sắc nhìn Dương Diệp cùng Tử Điêu một chút, sau đó lại tiến vào vòng xoáy của Dương Diệp.
Dương Diệp hơi tức giận, nữ nhân này luôn câu dẫn lòng hiếu kỳ của hắn và mặc kệ, nếu như không phải xem mặt mũi nàng là Linh Giả cảnh, hắn sẽ đánh mông của nàng!
Hi vọng Ân Huyên Nhi Nhi giải thích là không thể nào, Dương Diệp nhìn Tử Điêu, nói:
- Tiểu gia hỏa, lại phát ra lân nữa cho ta xeml
Tử Điêu lắc lắc đầu nhỏ, sau đó vung tiểu trảo lên, một tia sáng tím xuất hiện ở trước mặt, sau một khắc, trên vách tường xa xa nổ mạnh, một lỗ thủng xuất hiện trên vách tường.
Dương Diệp hít sâu một hơi, lần này hắn nhìn rõ ràng. Tiểu gia hỏa vận dụng tia sáng tím không nhanh, mà là chân chính bỏ qua không gian, loại phương thức công kích này đúng là quá khủng bố rồi!
Việc này cũng làm hắn cực kỳ kiêng ky, bởi vì công kích như thế thật sự quá mức quỷ dị, đặc biệt trong tình huống đánh lén, nếu như Tiểu gia hỏa đánh lén hắn, hắn tự nhận tránh không khỏi, chỉ có thể ngạnh kháng ánh sáng tím của Tiểu gia hỏa mà thôi. Kỳ thực không nói đánh lén, cho dù là giao chiến chính diện cũng làm hắn kiêng ky không thôi.
Tại sao? Bởi vì tốc độ chạy trốn của Tiểu gia hỏa, Tiểu gia hỏa có phương thức chạy trốn quá quỷ dị, đừng nói hắn, cho dù là Linh Giả cảnh cũng không đuổi kịp. Phương thức chạy trốn quỷ dị thêm vào phương thức công kích quỷ dị, Tiểu gia hỏa thật sự là vô địch trong Huyền thú Vương giai. Một lát sau, sắc mặt ngưng trọng của Dương Diệp nở nụ cười, còn tốt, tên tiểu tử này là một phe với hắn, vì lẽ đó, hắn không nên vì thế mà lo lắng kiêng ky, mà là hắn nên cao hứng, nên kiêng ky sợ hãi chính là đối thủ của hắn!
Tử Điêu cảm thấy ánh sáng tím chơi rất vui, nó vung trảo đánh về phía vách tường bên trái, một tia sáng tím đánh lên vách tường trái, một cái lỗ thủng xuất hiện; sau một khắc, Tiểu gia hỏa lại vung trảo sang tay phải... .
- Oanh...
Chưa tới hai giây, Dương Diệp còn đã khôi phục tinh thần trong kiếp sợ, phòng của hắn đã sụp đổ...
Dương Diệp mau mau ôm Tiểu gia hỏa và chạy ra khỏi gian phòng thật nhanh.
Bên ngoài gian phòng, hắn nhìn căn phòng sụp xuống trước mặt mình, gương mặt Dương Diệp biến thành màu đen.
Dường như Tử Điêu cũng biết làm sai chuyện, nó nhảy lên bờ vai Dương Diệp , không ngừng dùng cái mặt của mình cọ cọ vào gò má của Dương Diệp, dáng dấp lấy lòng Dương Diệp.