Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 2345 - Chương 2413: Lão Hắc, Ngươi Chịu Đựng! (2)

Chương 2413: Lão Hắc, ngươi chịu đựng! (2) Chương 2413: Lão Hắc, ngươi chịu đựng! (2)Chương 2413: Lão Hắc, ngươi chịu đựng! (2)

- Hiện tại rất nguy hiểm, đợi không có nguy hiểm, chúng ta cùng một chỗ tắm, được không?

Tiểu Bạch vội vàng vươn tiểu trảo, Dương Diệp cười cười, sau đó cầm chặt tiểu trảo nàng véo nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn.

- Ngươi trước ẩn núp đi, đợi an toàn, ta gọi người đi ra, được không?

Dương Diệp nói.

Tiểu Bạch gật đầu, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cái ao, duỗi ra đầu lưỡi liếm cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt đầy vẻ không muốn, nàng lại quay đầu nhìn Dương Diệp một cái, tiểu trảo vung vẩy.

Dương Diệp vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch, cười nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ, an toàn, nhất định gọi người!

Tiểu Bạch bay đến trước mặt Dương Diệp, đầu nhẹ nhàng cọ xát cái mũi Dương Diệp, sau đó tiểu trảo lại huy vũ vài cái.

Trong nội tâm Dương Diệp ấm áp nói:

- Ta sẽ cẩn thận, đừng lo lắng. Tiểu Bạch gật đầu một cái, sau đó hóa thành một đạo bạch quang chui vào trước ngực Dương Diệp.

Dương Diệp cũng không có trực tiếp lấy đi ao, mà không ngừng dò xét bốn phía, sau khi xác nhận bốn phía không có cấm chế cùng nguy hiểm gì, thân hình hắn khẽ động, đi tới trên không ao. Nhìn trong hồ năng lượng tinh thuần, tay phải Dương Diệp khẽ vẫy, năng lượng trong ao bị hắn thu vào trong không gian giới chỉ.

Hắn cũng không có lấy ao đi, cái ao này ở đây, trận pháp bao quanh, trận pháp còn đó, cái ao này cuối cùng có một ngày sẽ bị nạp đầy. Nếu như ao bị lấy đi, trận pháp tự nhiên cũng bị phá hư.

Tuy hắn ích kỷ, nhưng không thiếu đạo đức.

Sau khi lấy đi hết, Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, sau đó đi trở về.

Tốc độ Dương Diệp nhanh hơn, rất nhanh, hắn đi ra cửa động, lúc này ngoài động, hắc vượn cùng trung niên nam tử kia còn đại chiến, nếu như không phải không gian trên Kiếm Thần đảo cực kỳ chắc chắn, chỉ sợ toàn bộ đảo đã bị bọn hắn đánh cho tàn phế. Bất quá, cái này cũng là bởi vì hai người không có liều mạng, bằng không thì đảo này chỉ sợ bị đánh chia năm xẻ bảy.

Dương Diệp truyền tin tức cho hắc vượn, sau đó lặng lẽ tiêm nhập trong rừng rậm, sau khi tiến vào rừng rậm, tốc độ Dương Diệp nhanh hơn. Mà lúc này, toàn bộ mặt đất run lên kịch liệt.

- Rống!

Sau đó một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang vọng toàn bộ Kiếm Thần đảo.

Bị phát hiện rồi!

Dương Diệp nhíu mày, không có chạy nữa, mà ẩn dấu đi. Hắn ngẩng đầu nhìn xa xa, hắc vượn nguyên bản đã rời đi đột nhiên biến sắc, sau đó xoay người oanh ra một quyên.

OanhI

Hai nắm đấm chạm vào nhau, hắc vượn bị chấn bay mấy trăm trượng.

- Giao ra đây!

Trung niên nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn hắc vượn.

Hắc vượn nheo mắt nói:

- Giao cái gì!

- Ngươi khi nào học nhân loại vô sỉ như vậy rồi hả?

Sắc mặt trung niên càng dữ tợn lên nói:

- Cuối cùng nói một lần, giao đồ đạc ra đây!

Hắc vượn chậm rãi nắm chặt nắm đấm nói: - Không giao!

- Vậy ngươi đi chết đi

Trung niên nam tử nói xong, cả người mãnh liệt bắn ra.

Rầm rầm rầm...

Xa xa, truyên đến từng tiếng nổ lớn, âm thanh như kinh lôi, chấn tâm thần người run rẩy dữ dội.

Đã qua hồi lâu, Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lại, xa xa, hắc vượn đã khôi phục bản thể, thân hình tựa như một ngọn núi nhỏ, mà trung niên nam tử kia vẫn là hình người, nhưng hắn lại như trước đánh hắc vượn liên tiếp bại lui. Dương Diệp nhìn vô cùng rõ ràng, lúc này trong mắt trung niên nam tử ngoại trừ lệ khí nông đậm, còn có sát ý!

Trung niên nam tử không có lưu thủ, từng quyền đến thịt, hắc vượn khôi phục bản thể như trước bị đánh liên tiếp bại lui.

Phía dưới, sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, bởi vì hắn phát hiện, hắc vượn đã sắp bị thua.

Hiện tại, bày ở trước mặt hắn có hai con đường, một là ly khai, hai là lưu lại đi giúp hắc vượn!

Nếu như ly khai, dùng công phu ẩn nấp của hắn, chỉ cần không cố ý bạo lộ, đối phương căn bản tìm không thấy hắn. Mà nếu như đi giúp hắc vượn, hắn không thể dùng kiếm, dùng thực lực của trung niên, hắn vô cùng có khả năng cũng bị đánh cho tàn phế! Trốn? Đi hỗ trợ? OanhI Lúc này, hắc vượn bị trung niên kia đánh bay ra ngoài. Nhìn thân thể hắc vượn đã rạn nứt, Dương Diệp nheo mắt nói: - Lão Hắc, ngươi chịu đựng, ta đi tìm viện binh cho ngươi. Thanh âm rơi xuống, Dương Diệp quay người biến mất ngay tại chỗ.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0