Chương 2511: Linh Chủ trong truyền thuyết? (1)
Chương 2511: Linh Chủ trong truyền thuyết? (1)Chương 2511: Linh Chủ trong truyền thuyết? (1)
Đi qua bình nguyên, xuyên qua sa mạc, Dương Diệp tiến vào trong núi lớn mênh mông.
Để cho Dương Diệp ngoài ý muốn là, một đường đi tới, hắn vậy mà không có gặp phải một Yêu thú nào. Dù tiến vào trong núi lớn, hắn. cũng không có gặp được Yêu thú.
- Đây chỉ là biên giới.
Bên cạnh Dương Diệp, Tử Nhi nói khẽ.
Dương Diệp nhẹ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn lại, cuối tâm mắt, đều là núi cao phập phồng không ngớt, một tòa đón lấy một tòa, so với Kình Thiên Sơn mạch còn muốn dài, còn muốn lớn hơn.
Trâm mặc một lát, Dương Diệp nói:
- Chúng ta đi.
Nói xong, hắn nắm tay Tử Nhi bay đi. Lúc này hắn đã lợi dụng Kiếm Vực ẩn nặc mình cùng Tử Nhi, Tiểu Bạch, đồng thời mình cũng thời khắc đề phòng chung quanh. Trong mấy ngàn dặm, chỉ cần có bất luận khác thường gì, hắn đều có thể phát giác.
Yêu tộc có thể làm cho Nhiếp gia kiêng ky như vậy, thực lực là kinh khủng cở nào, hắn tự nhiên không dám khinh thường.
- Nếu như Yêu tộc thật sự rất cườnng đại, ngươi sẽ làm như thế nào?
Tử Nhi nhẹ giọng hỏi.
- Chạy!
Dương Diệp không chút do dự trả lời.
- Nếu Yêu tộc đồ sát nhân dloại thì sao?
Tử Nhi lại hỏi.
Dương Diệp trâm mặc.
Nhân tộc cùng Yêu tộc tâm đó vạn nhất thật sự đánh nhau, mà một khi Nhân tộc bị thuac, xác định vững chắc tránh không được sẽ bị tàn sát. Đồng dạng, nếu như Yêu tộc thua, cũng rơi vào kết cục bị nô dịch hoặc đồ sát. Không phải tộc ta, chắc chắn sinh dị tâm, bất kể là Nhân tộc hay Yêu tộc, hoặc chủng tộc khác, đều là như thế.
Trâm tư hồi lâu, Dương Diệp nói:
- Tử Nhi, ngươi phải hiểu được, ta không có năng lực làm chúa cứu thế. Nếu như loạn thế tiến đến, ta có thể làm, chỉ là hết sức bảo trụ người một nhà. Nếu như ta là Kiếm Vô Cực năm đó, ta sẽ không vì Minh Ngục đại lục mà hi sinh, ta sẽ mang theo người của Kiếm Thần Cung ly khai Minh Ngục đại lục. Trong lòng ta, người một nhà vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất. Nếu như dưới tình huống có năng lực, ta không ngại làm chúa cứu thế một hồi, nhưng không có năng lực còn đi làm chúa cứu thế, hại chết không chỉ là mình, còn có thân nhân, bằng hữu, thuộc hạ của mình!
Tử Nhi nắm chặt tay Dương Diệp, đầu khẽ tựa vào bờ vai hắn nói:
- Ta chính là không thích ngươi đi làm anh hùng, kết cục của anh hùng, thường thường đều rất thê thảm, không chỉ mình thê thảm, thân nhân bằng hữu của bọn hắn cũng như thế.
Dương Diệp cười cười nói:
- Ta chính là một người ích kỷ.
- Ta thích ngươi ích kỷ!
Tử Nhi nói khẽ.
Dương Diệp cười ha ha, mang theo Tử Nhi tốc độ nhanh hơn, lao về phía đại sơn.
Lướt qua không biết bao nhiêu ngọn núi, Dương Diệp đột nhiên ngừng lại, Tử Nhi cũng nhíu mày. Hai người nhìn nhau, sau đó tốc độ chậm lại, khi hai người bay qua một ngọn núi trước mặt, trực tiếp bị một màn chấn trụ.
Ở trước mặt bọn họ, dưới chân núi, là một đám Yêu thú hình thể cao lớn, những Yêu thú này hình dáng như trâu, nhưng chỉ có hai chân, người đứng thẳng. Thân hình cao lớn, khoảng chừng ba trượng, toàn thân bọc lấy một tầng lân giáp màu đen dày đặc! Dương Diệp nhìn lướt qua, những Yêu thú này khoảng chừng một ngàn, mỗi một cái đều là Đế Giả, hơn nữa để cho Dương Diệp khiếp sợ là, trên người những Yêu thú này mặc lân giáp, vậy mà đều là Chuẩn Đế cấp!
Bản thân Yêu thú phòng ngự cũng đã nghịch thiên, tăng thêm những lân giáp Chuẩn Đế cấp này, như vậy phòng ngự kinh khủng cở nào? Đương nhiên, đối với cường giả Hư Giả cảnh mà nói, không coi là cái gì, nhưng nếu như Đế Giả nhân loại đụng phải những Yêu thú này, không cân phải nói, ngoại trừ một ít yêu nghiệt, Đế Giả còn lại, đừng nói chiến thắng những Yêu thú này, có thể phá phòng thủ hay không cũng là vấn đề!
Lúc này, một đạo khí tức khủng bố đột nhiên xuất hiện ở giữa sân, Dương Diệp ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy ở trước mặt bầy Yêu thú xuất hiện một Yêu thú mặc lân giáp màu bạc, Yêu thú này cùng đám Yêu thú kia hình dạng không sai biệt lắm, nhưng hình thể lại gấp ba Yêu thú bình thường, hơn nữa trên người mặc lân giáp màu bạc cũng là Đế cấp.
Yêu thú Hư cấp!
- Rống!
Nhìn thấy Yêu thú mặc ngân giáp, những Yêu thú mặc lân giáp màu đen lập tức rống lên. Thanh âm tựa như tiếng sấm, chấn ngọn núi xung quanh không ngừng rung động. Yêu thú ngân giáp giơ tay phải lên, trong tràng lập tức yên tĩnh lại, sau đó huyên thuyên không biết nói cái gì.
Dương Diệp tự nhiên nghe không hiểu ngôn ngữ của Yêu tộc, lập tức nhìn vê phía Tử Nhi. Sau nửa ngày, Tử Nhi nói:
- Chúng đang huấn luyện, hợp cách lưu lại, không hợp đào thải, đạt được Top 10, có thể đạt được các loại ban thưởng, ví dụ như Kim Cương Quả... mà đào thải, danh tự sẽ bị khắc vào trên một tảng đá lớn của bộ lạc bọn hắn, để cho tất cả Yêu thú phỉ nhổ.
Nghe thế, Dương Diệp chảy ra mồ hôi lạnh.
Yêu thú không đáng sợ, sợ chính là Yêu thú có văn hóal
Khi Yêu thú thông minh giống như nhân loại, Nhân tộc còn có hi vọng sao? Đặc biệt là một Yêu tộc đoàn kết.
- Đây chỉ là một tộc đàn!
Lúc này, Tử Nhi bỗng nhiên nói.
- Nói cách khác, còn có tộc đàn khác?
Dương Diệp hỏi.
Tử Nhi nhẹ gật đầu nói:
- Chúng còn giống như muốn tham gia tỷ thí gì đó, cùng tộc đàn khác.