Chương 2547: Hâm mộ, đố kị! (1)
Chương 2547: Hâm mộ, đố kị! (1)Chương 2547: Hâm mộ, đố kị! (1)
Không thể không nói, lúc này vẻ mặt Nhiếp Hồn rất khó coi.
Trước đó hắn chuẩn bị trốn, nhưng khi nhìn thấy Mạt Tiểu Lãnh ra tay với Dương Diệp, hắn đã lựa chọn ở lại, bởi vì hắn muốn nhân cơ hội này giải quyết Dương Diệp. Hắn tính, chờ tới lúc Dương Diệp cùng tiểu nữ hài này liêu mạng tới khi cả hai đều bị thương nặng, hắn sẽ xuất hiện và ra tay. Như vậy hắn sẽ có cơ hội rất lớn để giết chết Dương Diệp. Nhưng hắn không ngờ được tiểu nữ hài này tự nhiên không làm gì được Dương Diệp!
Hắn càng không ngờ tới Dương Diệp tự nhiên trực tiếp chuyển sự chú ý của nàng tới trên người của hắn!
Khi tiểu nữ hài nhìn về phía Nhiếp Thiên, Nhiếp Thiên không hề do dự đã xoay người bỏ chạy. Nói đùa sao? một tiểu nữ hài đều đã khủng khiếp như vậy, nếu thêm một Dương Diệp nữa, hắn làm sao địch nổi chứ?
Mà vào giây phút Nhiếp Thiên vừa trốn, cánh phía sau lưng Dương Diệp chợt vỗ mạnh, trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang xuất hiện ở trước mặt Nhiếp Thiên, Dương Diệp không nói một lời đã rút kiếm chém tới. Nhiếp Thiên biến sắc, hắn không lựa chọn chống lại, bởi vì hắn biết rõ một khi mình bị ngăn chặn, hắn vĩnh viễn đừng mong đi được nữa. Thân hình Nhiếp Thiên lóe lên, muốn tránh một kiếm này của Dương Diệp. Mà vào lúc này, một tia sáng màu tím trực tiếp xuất hiện ở phía sau Nhiếp Thiên. Ánh sáng màu tím xuất hiện không hê báo trước, không gian cũng không có chút dao động nào. Bởi vậy, vào giây phút ánh sáng màu tím xuất hiện ở phía sau Nhiếp Thiên, hắn mới cảm giác được sự tôn tại của ánh sáng màu tím.
Nhiếp Thiên không để ý tới luồng ánh sáng màu tím này, mặc cho ánh sáng màu tím đánh vào trên người. Cơ thể Nhiếp Thiên chợt run lên, tuy nhiên khóe miệng hắn lại khẽ cười. Bởi vì hắn đã xuất hiện ở hơn trăm trượng phía bên phải. Vào lúc hắn muốn chạy trốn, không gian xung quanh hắn đột nhiên đông cứng, sau đó co lại từng
tầng!
- Lăn!
Nhiếp Thiên giận dữ gầm thét lên và đánh ra một chưởng, ánh sáng trắng thoáng hiện, không gian xung quanh lập tức bị hắn đánh vỡ. Mà vào lúc này, Dươngh Diệp lại xuất hiện ở trước mặt hắn, kiếm ra nhanh như tia chớp, lập tức lao tới giữa chân mày hắn.
Trong lòng Nhiếp Thiên vô cùng kinh ngạc, dtay phải hóa thành chưởng và đánh về phía kiếm của Dương Diệp.
Âm! Dương Diệp bị đẩy lùi gần trăm trượng, Nhiếp Thiên cũng liên tục lùci vê phía sau. Đúng lúc này, hai mắt Nhiếp Thiên đột nhiên trợn tròn. Bởi vì một ngọn lửa màu vàng đã lao tới bên cạnh hắn, nhiệt độ trong ngọn lửa màu vàng này trực tiếp làm cho cơ thể hắn bắt đầu tan chảy. Trong lòng Nhiếp Thiên hoảng hốt, cơ thể lóe lên và muốn thoát đi. Nhưng một màn ánh sáng màu tím đã xuất hiện ở trong không trung xung quanh hắn, nhốt hắn ở trong đó.
- Lăn!
Nhiếp Thiên giận dữ gầm thét lên và đánh ra một chưởng, màn ánh sáng màu tím âm ầm vỡ nát, nhưng con ngươi của hắn đột nhiên co lại thành đầu kim, bởi vì ngọn lửa màu vàng này đã đánh vào trên người hắn.
Âm!
Nhiếp Thiên trực tiếp bắt đầu bốc cháy. Trong ngọn lửa, Nhiếp Thiên giận dữ gầm thét lên giống như kẻ bị điên, từ trong cơ thể hắn có từng vòng ánh sáng màu trắng giống như thủy triều tuôn ra, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì. Những vòng ánh sáng màu trắng mới vừa xuất hiện liên trực tiếp bị ngọn lửa màu vàng này đốt sạch sẽ. Không bao lâu, Nhiếp Thiên cũng biến mất sạch. Ở đó chỉ còn lại ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Vẻ mặt Dương Diệp vô cùng nghiêm trọng nhìn ngọn lửa màu vàng này, trong mắt còn có chút kiêng ky. Cho dù cơ thể hắn là cảnh giới Kỷ Nguyên, nhưng hắn tin tưởng chắc chắn, nếu như hắn bị ngọn lửa này bao quanh, hắn tuyệt đối sẽ bị đốt ngay cả cặn bã cũng không thừa, ngọn lửa màu vàng này là lửa khủng khiếp thứ hai mà hắn từng thấy trong đời này!
Ngọn lửa thứ nhất dĩ nhiên là Lục Đinh Thân Hỏa khủng khiếp bên trong lò luyện đan của Hồng Mông tháp.
Phía xa, Mạt Tiểu Lãnh vẫy tay phải một cái, ngọn lửa màu vàng này trực tiếp biến mất. Tiếp theo, nàng nhìn về phía Dương Diệp. Dương Diệp nheo mắt, vội vàng bế Tiểu Bạch ra. Nhìn thấy Dương Diệp ôm Tiểu Bạch ra, khóe mắt Mạt Tiểu Lãnh khẽ giật, nói:
- Nhân loại, ngươi cũng chỉ biết lợi dụng các nàng thôi sao?
Nàng rất căm ghét Dương Diệp. Pháp tắc thời gian của nàng không có tác dụng đối với Dương Diệp, ngọn lửa này lại càng không cần phải nói. Nàng thậm chí còn không dám lấy ra. Thần thông không gian cũng không cần nói nữa. Bên cạnh Dương Diệp có một con chồn không gian, thân thông không gian của nàng coi như là vứt đi. Nói tóm lại, ở trước mặt Dương Diệp, nàng không dùng được gì cả...
- Lợi dụng à?
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ngươi dùng từ này không đúng, đặc biệt không đúng. Chúng ta đây là chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu.
Nói xong, hắn cúi đầu khẽ xoa đầu của Tiểu Bạch, nói:
- Đúng không Tiểu Bạch?
Cho dù Tiểu Bạch không hiểu rõ Dương Diệp đang nói gì, nàng cũng gật đầu.
- Vô sỉ!
Mạt Tiểu Lãnh lạnh lùng nói:
Cho dù Tiểu Bạch không hiểu rõ Dương Diệp đang nói gì, nàng cũng gật đầu.
- Vô sỉ!
Mạt Tiểu Lãnh lạnh lùng nói:
- Nàng còn vị thành niên, tâm trí giống như một đứa trẻ nên căn bản không biết cái gì là tốt hay xấu cả. Ngươi lợi dụng nàng như vậy, thật sự phải gặp trời phạt!
- Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được!
Dương Diệp nói:
- Dù sao nàng cùng ta là một phe.
Hắn tất nhiên có tình cảm với Tiểu Bạch, có thể nói hắn không có tâm tư lợi dụng Tiểu Bạch. Cho dù Tiểu Bạch không phải linh chủ gì đó, hoặc không có năng lực đặc biệt, hắn cũng sẽ đối xử với Tiểu Bạch như người thân. Đồng thời, hắn tin tưởng, cho dù hắn là một người bình thường, Tiểu Bạch cũng sẽ thân thiết với hắn như thế. Quan hệ giữa bọn họ cũng không phải được tạo ra từ lợi ích.