Chương 2563: Ta không phục, ta muốn gặp Kiếm Chủ! q)
Chương 2563: Ta không phục, ta muốn gặp Kiếm Chủ! q)Chương 2563: Ta không phục, ta muốn gặp Kiếm Chủ! q)
Dương Diệp không để ý tới lão già áo bào đen mà quay đầu lại nhìn về phía xa.
Rất nhanh, đám người phía xa tách ra. Một nữ tử xuất hiện ở trong tâm mắt của mọi người. Nữ tử mặc váy dài màu xanh kéo trên mặt đất, mái tóc để xõa, thần sắc bình tĩnh, trên người lộ ra một khí chất thản nhiên. Sau lưng nữ tử này còn có mười lăm tên thị vệ mặc ngân giáp trên người.
Nữ tử này tất nhiên chính là Dạ Lưu Vân!
Nhìn thấy Dạ Lưu Vân, tất cả mọi người ở đó vội vàng cung kính thi lễ. Cho dù minh chủ Kiếm Minh là Dương Diệp, nhưng Dương Diệp đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít người nhìn thấy hắn. Nhưng Dạ Lưu Vân lại khác, nàng ở trong thành quản lý tất cả mọi chuyện, mỗi lời nói mỗi hành động của nàng đều liên quan tới tương lai của vô số người. Có thể nói, ở trong thành uy vọng của Dạ Lưu Vân chỉ kém hơn Dương Diệp, nhưng rất gần với Dương Diệp.
Lão nhân mặc áo bào màu đen này vội vàng đi tới trước mặt Dạ Lưu Vân và thi lễ, vẻ mặt rất cung kính muốn nói, nhưng Dạ Lưu Vân đã trực tiếp vòng qua hắn và đi về phía bên cạnh Dương Diệp. Lão nhân mặc áo bào màu đen này nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lập tức sửng sốt.
Ở trong ánh mắt mọi người, Dạ Lưu Vân đi tới trước mặt Dương Diệp và đang muốn hành lễ, Dương Diệp đã khoát tay áo, nói:
Giữa ta và nàng thật sự không cần thiết làm những chuyện này.
Dạ Lưu Vân mỉm cười, sau đó nói:
- Ngươi trở về lúc nào vậy?
Dương Diệp nói:
- Ta vừa về, vốn định trực tiếp đi tìm ngươi, nhưng Tiểu Bạch ham chơi liên htheo nàng chơi một chút.
Mới nói đến Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đã từ trong cửa hàng chạy tới trước mặt nàng, ôm mười trái cây đưa tới trước mặt Dương Diệp, trên khuôn mặt nhdỏ nhắn tròn vo lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
Dương Diệp khẽ cười, sau đó cất những trái cây này vào trong nhẫn chứa vật, tiếp theo lấy ra một sợi dây đeo nhẫn chứa đồ vào ctrên cổ của nàng, nói:
- Sau này muốn ăn thì tự mình lấy!
Tiểu Bạch vội vàng khẽ gật đầu, sau đó lấy ra một trái cây và gặm.
- Nàng thích ăn ngọt à? Dạ Lưu Vân hỏi.
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Dạ Lưu Vân khẽ gật đầu, sau đó liếc nhìn hai người trước mặt Dương Diệp, rồi quay đầu lại liếc nhìn xung quanh, nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Cái này thì phải hỏi bọn họ.
Dương Diệp nhìn đám người Lâm Mặc phía xa.
Lúc này, tất cả mọi người ở đó đã hóa đá, trong đầu mọi người đều trống rỗng.
Có quen biết!
Dạ quân sư của Kiếm Minh quen biết người trước mắt này...
Sắc mặt đám người lão già mặc áo bào màu đen đã trắng bệch.
Dạ Lưu Vân liếc nhìn lão già áo bào đen cùng Lâm Mặc, nàng không hỏi hai người, mà xoay người nhìn vê phía Tiểu Lam, nói:
- Có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?
Tiểu Lam liếc nhìn lão già áo bào đen cùng đám người Lâm Mặc phía xa và có chút do dự. Lúc này, Dạ Lưu Vân cười nói:
- Không sao, có ta ở đây thì không có người nào có thể động tới nàng cả. Thấy Dạ Lưu Vân bảo đảm vậy, Tiểu Lam lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu nói ra mọi chuyện xảy ra. Nàng càng nói càng hưng phấn, cuối cùng nói ra một vài chuyện tồi tệ của đội hộ vệ.
- Ngươi ní bậy!
Lúc này, lão già mặc áo bào màu đen này phía xa bỗng nhiên phẫn nộ quát:
- Đội hộ vệ chúng ta...
Đúng lúc này, Dạ Lưu Vân quay đầu liếc nhìn lão già áo bào đen. Hắn lập tức biến sắc, vội vàng im miệng. Bởi vì khí tức của mười mấy người bên cạnh Dạ Lưu Vân đã phong tỏa hắn. Hắn biết, nếu hắn còn nói nữa, những người này sẽ không phải phong tỏa hắn, mà là sẽ ra tay.
Dạ Lưu Vân quay đầu nhìn về phía Tiểu Lam, nói:
- Nói tiếp.
Tiểu Lam liếc nhìn Dạ Lưu Vân và hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nói. Theo những lời Tiểu Lam kể ra, vẻ mặt đám người lão già áo bào đen rất khó coi.
Rất lâu sau, Tiểu Lam hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Chính là vậy đấy.
Dạ Lưu Vân im lặng rất lâu, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Không ngờ được phía dưới lại tệ hại như vậy. Đây là sơ sót của ta.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ngươi cả ngày bận rộn như vậy, sao có thể có thời gian quản lý những chuyện nhỏ nhặt này. Ngày hôm nay nếu không phải ta tâm huyết dâng trào đi cùng Tiểu Bạch dạo phố, cũng không thể nào thấy được cảnh tượng như vậy.
Cho dù chuyện này khiến hắn tức giận, nhưng sẽ không trách Dạ Lưu Vân. Dạ Lưu Vân đã phải quản quá nhiều chuyện rồi. Nếu phải quản cả những chuyện nhỏ này, chắc hẳn nàng phải mệt chết mất.
Dạ Lưu Vân khẽ gật đầu, sau đó xoay người nhìn vê phía đám người lão già áo bào đen, nói:
- Từ giờ trở đi, các ngươi không phải là người của đội hộ vệ nữa, đồng thời lập tức rời khỏi Mạt Nhật Thành, cả đời không được bước vào Mạt Nhật Thành một bước. Nếu dám bước vào, đầu của các ngươi sẽ xuất hiện ở ngoài cửa thành của Mạt Nhật Thành!
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Như vậy được không?
Dương Diệp nói: - Nàng tự quyết định là được.