Chương 2607: Nên rời đi! (1)
Chương 2607: Nên rời đi! (1)Chương 2607: Nên rời đi! (1)
Nếu như Kiếm Vực Có thể bao trùm vũ trụ này, khi đó tất cả năng lượng thể bên trong vũ trụ này đều có thể biến thành kiếm khít
Nghĩ đến đây, Dương Diệp không khỏi có chút kích động. Nhưng chẳng bao lâu, hắn lại tỉnh táo lại.
Bao trùm tất cả vũ trụ sao?
Bây giờ Kiếm Vực của hắn tối đa cũng chỉ có thể bao trùm khoảng vạn dặm mà thôi!
Bao trùm tất cả vũ trụ còn cách hắn rất xa xôiI
Tuy nhiên Dương Diệp cũng không nóng nảy, bây giờ hắn chỉ mới là Đế giả, theo cảnh giới nâng cao, Kiếm Vực cũng sẽ nâng cao theo, cuối cùng sẽ có một ngày hắn có thể làm được điều đó!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp nhìn lướt qua vô số ngôi sao ở đó, sau đó trong đầu vừa thoáng suy nghĩ, tất cả mọi thứ xung quanh lập tức bắt đầu biến thành hư ảo, rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, Tinh Hà Kiếm Đồ xuất hiện ở trước mặt của hắn. Nhìn Tinh Hà Kiếm Đồ trước mắt, khóe miệng Dương Diệp cong lên khẽ mỉm cười. Tinh Hà Kiếm Đồ đã tới tay, cấm chế cũng đã biến mất, đã đến lúc rời đi rồi! Dương Diệp nhìn về phía kiếm linh, nói:
- Chúng ta đi thôi!
Kiếm linh khẽ gật đầu và hóa thành một đường kiếm quang tiến vào trước ngực của Dương Diệp.
Mạt Nhật Thành, Kiếm Điện.
- Ta quyết định chuyển tổng bộ Kiếm Minh qua trên Kiếm Thần đảo!
Trong điện, Dương Diệp ngồi trên vị trí chủ vị nói. Trước đây nữ tử mù không cho hắn chuyển Kiếm Minh qua Kiếm Thần đảo, là bởi vì ở vùng biển Kiếm Thần có Ma Long. Nhưng bây giờ, Ma Long đã bị Cùng Kỳ ăn mất. Nếu vùng biển Kiếm Thần không còn nguy hiểm, hắn tất nhiên phải chuyển tổng bộ Kiếm Minh qua Kiếm Thần đảo, dù sao nơi đó cũng thích hợp cho Kiếm Minh phát triển hơn!
Mọi người tự nhiên sẽ không phản đối đề nghị của Dương Diệp.
Ánh mắt Dương Diệp nhìn Vân Bán Thanh:
- Bán Thanh, chuyện Kiếm Minh chuyển tới Kiếm Thần đảo sẽ do nàng tới toàn quyền chịu trách nhiệm.
Vân Bán Thanh liếc nhìn Dương Diệp, khẽ nói:
- Các ngươi sắp đi sao? Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đó:
- Nói cho người phía dưới của các ngươi biết, sau này chuyện của Kiếm Minh ở đại lục Minh Ngục sẽ do Bán Thanh chịu trách nhiệm, mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào không được chống lại.
Cho dù Dạ Lưu Vân đã giao quyên lợi cho Vân Bán Thanh, nhưng hắn vẫn muốn đích thân tỏ thái độ, như vậy sẽ làm Vân Bán Thanh càng danh chính ngôn thuận, sau này mệnh lệnh của nàng cũng có thể càng được tôn trọng hơn!
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, tất cả mọi người ở đó liền vội vàng gật đầu. Dương Diệp đã tỏ thái độ, vậy đại biểu cho sau này khi Dương Diệp cùng Dạ Lưu Vân không ở đây, Vân Bán Thanh chính là người có quyền lợi cao nhất ở đại lục Minh Ngục!
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Ngoại trừ Bán Thanh cùng Lưu Vân, những người khác đều lui ra đi.
Rất nhanh, ở đó chỉ còn lại có Vân Bán Thanh cùng Dạ Lưu Vân.
Tay phải của Dương Diệp vung lên. Hai Hư Giả con rối xuất hiện ở trước mặt Vân Bán Thanh. Hắn nói:
- Ta để lại hai con rối Hư Giả ở lại bên cạnh ngươi. Cho dù hắn giao quyền lợi cho Vân Bán Thanh, nhưng thực lực của nàng quá yếu, lúc hắn ở đại lục Minh Ngục, người Kiếm Minh tất nhiên không dám làm trái lại mệnh lệnh của Vân Bán Thanh, nhưng nếu như hắn dẫn theo mọi người rời đi. Khi đó, bên trong Kiếm Minh có khả năng sẽ có người sẽ bằng mặt không bằng lòng với Vân Bán Thanh.
Hắn cũng không muốn khi trở vê sẽ nhìn thấy là một Kiếm Minh hỗn loạn!
Vân Bán Thanh liếc nhìn hai con rối trước mặt, sau đó nói:
- Ta sẽ quản lý Kiều Minh thật tốt!
Dương Diệp khẽ gật đầu. Lúc này, Vân Bán Thanh lại nói:
- Ta còn có chuyện.
- Nàng lo lắng về Yêu tộc, đúng không?
Dương Diệp nói.
Vân Bán Thanh khẽ gật đầu. Yêu tộc tuân lệnh Yêu Hậu, bây giờ đã lui về Ẩn Vực, nhưng khi đám người Dương Diệp rời đi, Yêu tộc xông qua đánh, khi đó Kiếm Minh làm sao chống đỡ được Yêu tộc?
- Yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này!
Dương Diệp nói. Vân Bán Thanh khẽ gật đầu. Nếu Dương Diệp nói sẽ xử lý tốt, nàng tất nhiên sẽ không lo lắng. Do dự một lát, nàng nói:
- Khi nào các ngươi mới trở vê?
Dạ Lưu Vân cũng nhìn vê phía Dương Diệp, đây cũng là điều nàng muốn biết.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Ta không biết, tuy nhiên nàng yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ không một đi không trở lại. Ở đây, sau này chính là tổng bộ của Kiếm Minh chúng ta. Không quan tâm chúng ta ở bên ngoài phát triển tốt hay không, chúng ta đều sẽ trở lại.
Nếu như hắn chỉ lẻ loi một mình, hắn chắc chắn sẽ không phát triển thế lực nào, một người một kiếm thì tự do biết bao nhiêu! Nhưng hắn không chỉ có một người, hắn còn có rất nhiêu người cần bảo vệ. Cho nên, hắn dĩ nhiên phải tiếp tục phát triển thế lực Kiếm Minh này. Hắn theo đuổi lực lượng là để bảo vệ người thân nhất của mình, phát triển thế lực cũng là một loại lực lượng!
Vân Bán Thanh khẽ gật đầu."Có trở về là được...
Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Các nàng đi xử lý chuyện cần thiết đi, ta đi Ẩn Vực một chuyến.
- Có cần bảo đám người Lâm gia chủ đi cùng với ngươi không? Dạ Lưu Vân nói.
- Một mình ta là đủ rồi!
Dương Diệp vừa dứt lời đã trực tiếp hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở bên ngoài đại điện.
- Có hối hận không?
Dương Diệp đi rồi, Dạ Lưu Vân bỗng nhiên nói.
- Hối hận gì?
Vân Bán Thanh nói.
Dạ Lưu Vân nói:
- Ngươi biết đấy!
Vân Bán Thanh im lặng một lát, sau đó nói:
- Trước đây vẫn là hắn giúp ta, ta cũng muốn giúp hắn một chút, bây giờ không phải là một cơ hội tốt sao?
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn về phía Dạ Lưu Vân:
- Con người hắn có chút lười biếng, ngươi ở bên cạnh hắn, sau đó có thể ngươi sẽ phải bận rộn đấy.
Dạ Lưu Vân nói:
- Hắn mang ta theo, thật ra chính là mục đích này!