Chương 2616: Ta bảo ngươi nói, ngươi cứ nói, hiểu chưa? (2)
Chương 2616: Ta bảo ngươi nói, ngươi cứ nói, hiểu chưa? (2)Chương 2616: Ta bảo ngươi nói, ngươi cứ nói, hiểu chưa? (2)
Dạ Lưu Vân nói:
- Ngươi đã là tình thế bắt buộc, ta chỉ có thể gọi giá như vậy, nếu không chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giá có thể còn bị nâng cao hơn. Mặc dù tiêu nhiều nhưng an toàn.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Ta hiểu.
- Ngươi có bao nhiêu Tử Tinh thạch?
Lúc này, Dạ Lưu Vân đột nhiên hỏi.
- Khoảng hơn một trăm vạn, thế nào?
Dương Diệp nói.
Dương Diệp mỉm cười, bỗng nhiên, hắn trợn trừng mắt:
- Nửa tháng thu nhập của Kiếm Minh? Nửa tháng thu nhập của Kiếm Minh nhiều như vậy sao?
Dạ Lưu Vân chớp chớp mắt, nói:
- Thế nào, ngươi không biết à? Đúng rồi, ta hình như quên nói với ngươi.
Dương Diệp: Dạ Lưu Vân cười nói; "Ngươi biết phí vào một ngày thành của Kiếm Minh cùng ở lại trong thành là bao nhiêu Tử Tinh thạch sao? Ngươi chắc chắn không tưởng tượng nổi. Chỉ cần phí vào thành, một tháng chúng ta lại có gân ba mươi vạn Tử Tinh thạch. Ngoại trừ phí vào thành, các lệ phí khác trong thành, ví dụ như cho thuê địa bàn, phí ở lại, một tháng, Kiếm Minh chúng ta thu vào gần ba trăm vạn Tử Tinh thạch. Đương nhiên, một phân rất lớn trong đó đều cần lấy ra duy trì hoạt động bình thường của Mạt Nhật Thành. Nhưng còn lại vẫn rất nhiều!
- Lần này nàng đi ra, có mang Tử Tinh thạch không?
Dương Diệp hỏi.
Dạ Lưu Vân khẽ gật đầu, Dương Diệp liền vội vàng hỏi:
- Mang theo bao nhiêu vậy.
- Ba trăm vạn.
Dạ Lưu Vân nói.
Ba trăm vạn!
Trên gương mặt Dương Diệp đầy kinh ngạc, ba trăm vạn cũng chính là ba vạn Tiên Tinh thạch đấy!
- Nhìn biểu tình của ngươi kìa. Đó không phải là của ngươi sao? Dạ Lưu Vân liếc nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp cười gượng, nói:
- Lưu Vân, ta bỗng nhiên có chút lo lắng. Lo ngày nào đó ngươi sẽ phản bội ta, nếu như ngày nào đó ngươi phản bội ta, chắc hẳn Kiếm Minh sẽ bị ngươi móc sạch.
Hắn cho Dạ Lưu Vân quyền lợi quá lớn, lớn đến mức trong Kiếm Minh trừ hắn ra, nàng gần như là lớn nhất. Cho dù là tổ Kiếm Nhận cũng sẽ cho nàng mặt mũi, bởi vì ở trong lòng mọi người, nàng là tâm phúc của hắn, người hắn tín nhiệm nhất. Thậm chí, rất nhiều người cảm thấy ý của Dạ Lưu Vân thật ra chính là ý của Dương Diệp hắn.
Nếu như ngày nào đó Dạ Lưu Vân phản bội, Kiếm Minh nhất định sẽ tan vỡ. Phải biết rằng, bên trong Kiếm Minh có rất nhiều người đều là do Dạ Lưu Vân cân nhắc lên. Nàng hiểu rõ Kiếm Minh như lòng bàn tay, còn hiểu hơn cả kiếm chủ Kiếm Minh là hưans.
Dạ Lưu Vân liếc nhìn Dương Diệp, khẽ nói:
- Ngươi sợ rồi sao?
Dương Diệp lắc đầu, cười nói:
- Chỉ cân ta không chết, cả đời nàng cũng sẽ không phản bội, cũng không dám, không phải sao?
Dạ Lưu Vân nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó khẽ cười, nói: - Mam nhân tự tin vĩnh viễn là người có mị lực nhất.
Dương Diệp đang muốn nói, lúc này bên ngoài tường ánh sáng chợt vang tới một giọng nói:
- Các hạ, chúng ta đã đưa nô lệ ngài bán đấu giá tới đây.
- Vào đi
Dạ Lưu Vân nói.
Dạ Lưu Vân vừa dứt lời, một nam tử mặc giáp màu đen dẫn theo Phần Thương Viêm xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp. Khi thấy Dương Diệp, hai mắt Phần Thương Viêm lập tức trợn tròn:
- Ngươi, ngươi... sao có thể là ngươi...
Hắn tất nhiên nhận ra Dương Diệp, trước đây Đế Nữ đưa nhẫn cho Dương Diệp, hắn đã từng phản đối, đồng thời có tâm tư muốn giết Dương Diệp, chỉ có điều bị Đế Nữ nghiêm khắc ngăn lại. Hắn không nghĩ tới, bây giờ mình lại nhìn thấy Dương Diệp, hơn nữa còn dưới tình huống này.
- Các ngươi quen nhau sao?
Lúc này, nam tử mặc giáp màu đen này hỏi.
Dạ Lưu Vân bấm tay bắn ra, một chiếc nhẫn chứa đồ xuất hiện ở trước mặt nam tử mặc giáp màu đen này. Hắn thu hồi nhẫn chứa đồ, sau đó cổ tay khẽ động. Một cầu ánh sáng năng lượng xuất hiện ở trước mặt Dạ Lưu Vân. Ở bên trong cầu ánh sáng năng lượng có hai khí thể màu nâu đậm lớn chừng ngón cái, đây chính là linh hồn của Phân Thương Viêm.
Sau khi Dạ Lưu Vân nhận lấy cầu ánh sáng năng lượng, nam tử mặc giáp màu đen này ôm quyền với Dương Diệp hai người, sau đó tay phải vẫy một cái, dây thừng trói trên người Phần Thương Viêm đã bị hắn thu vào, hắn xoay người lui ra ngoài.
Phần Thương Viêm liếc nhìn Dương Diệp, nói:
- Cảm ơn!
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Chuyện nhỏ. Nói cho ta biết tình huống của nàng.
Phần Thương Viêm do dự một lúc, sau đó nói:
- Thứ lỗi cho ta nói thẳng, chuyện của tiểu thư, ngươi vẫn đừng nên nhúng tay vào thì tốt hơn...
Đúng lúc này, Dương Diệp bỗng nhiên lập tức biến mất, Phần Thương Viêm biến sắc và muốn ra tay, đúng lúc này, một uy áp khủng khiếp đột nhiên ép xuống người hắn, trong phút chốc, một thanh kiếm đã chỉ thẳng vào giữa chân mày của hắn.
Dương Diệp lạnh lùng nhìn Phần Thương Viêm đang ngây người:
- Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói, hiểu chưa?