Chương 2620: Tới cho ta một kiếm! (2)
Chương 2620: Tới cho ta một kiếm! (2)Chương 2620: Tới cho ta một kiếm! (2)
Lúc này, trang phục toàn thân Dương Diệp bỗng nhiên vỡ nát, cơ thể hắn bắt đầu lột xác. Không bao lâu, trên da của Dương Diệp xuất hiện một lớp mảnh vảy màu lam trong suốt, bao gồm màng trên hai mắt cũng có thêm một tâng vảy màu xanh lam, tuy nhiên trên màng mắt là lớp vảy trong suốt!
Không chỉ có vậy, ở trên những tinh vảy màu xanh lam còn có ánh sáng lấp lánh màu lam trong suốt chớp động,
Qua rất lâu, Dương Diệp chậm rãi đứng lên, nhìn mảnh vảy trên khắp người mình. Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực của mình, cảm giác lạnh lẽo giống như khối băng. Trong lòng Dương Diệp chợt kinh ngạc, phải biết rằng, lúc này trên tay hắn cũng bị mảnh vảy bao trùm, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo của những mảnh vảy này. Điều này có nghĩa là gì? Ý nghĩa là những mảnh vảy này hoàn toàn không ảnh hưởng sự linh hoạt của hắn!
Quả thật, cho dù cơ thể có thêm một tâng vảy, nhưng những mảnh vảy này thật giống như không bình thường. Không chỉ có vậy, hắn còn cảm giác thân thể mình hình như nhẹ hơn!
Dưới hoạt động, trong đâu Dương Diệp vừa thoáng suy nghĩ, sau đó kiếm linh đã xuất hiện ở trước mặt của hắn. Dương Diệp chỉ vào trước ngực mình, nói:
- Kiếm linh, tới đây cho ta một kiếm, xem có thể phá hỏng phòng ngự của ta hay không!
Bây giờ hắn muốn biết phòng ngự này mạnh như thế nào, trực giác nói cho hắn biết nó rất mạnh, mạnh mẽ tới mức khác thường, lấy phòng ngự của hắn bây giờ, đứng cho cường giả cảnh giới Hư Giả đánh một ngày một đêm cũng không có vấn đề gì!
Kiếm linh liếc nhìn Dương Diệp, nói:
- Ngươi xác định chứ?
- Đương nhiên!
Dương Diệp khẽ gật đầu.
Kiếm linh khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp hóa thành một Kiếm Tổ, hóa thành một đường kiếm quang đâm vào trước ngực của Dương Diệp.
Bành!
Theo một tiếng động nặng nề vang lên, Dương Diệp trực tiếp bị chấn động lùi vê phía sau mấy trượng, sau khi Dương Diệp dừng lại, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi. Bởi vì ở trước ngực của hắn có một lỗ kiếm. Chẳng qua mảnh vảy thủng một lỗ nhưng cơ thể hắn thì không, đây dĩ nhiên là nhờ kiếm linh nương tay.
- Kém như vậy sao? Sắc mặt Dương Diệp trầm như nước.
- Không phải nó quá yếu!
Lúc này, kiếm linh xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp, nói:
- Đừng nói Tinh Thần Hộ Thể Thuật chẳng qua là Nguyên Giai hạ phẩm, cho dù là Nguyên Giai thượng phẩm, ta cũng có thể phá vỡ được.
Nghe vậy, Dương Diệp lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Hắn thiếu chút nữa đã quên mất kiếm linh này lại là cấp bậc siêu việt! Tinh Thần Hộ Thể Thuật có mạnh mẽ, cũng có cấp bậc, nhưng kiếm linh lại là cấp bậc siêu việt... Bởi vậy, Tinh Thần Hộ Thể Thuật sao có thể chống đỡ được kiếm linh?
Nói đơn giản một chút chính là không phải Tinh Thần Hộ Thể Thuật yếu, mà là kiếm linh quá sắc bén!
Lúc này, kiếm linh lại nói:
- Tinh Thần Hộ Thể Thuật cộng thêm cơ thể của ngươi bây giờ, còn có U Linh Thuẫn, đừng nói Hư Giả, cho dù là cường giả cảnh giới Bán Thần cũng khó có thể tổn thương được ngươi. Nếu như gặp phải cường giả cấp bậc giống như Kiếm Hư thì vẫn phải tuyệt đối cẩn thận, ngươi bây giờ chưa thể chống lại cấp bậc này. Cho dù cộng thêm ta cũng không được. Giữa các cảnh giới chênh lệch quá lớn, vật bên ngoài sẽ bù đắp không được. Dương Diệp khẽ gật đầu. Trước đây hắn chiến đấu cùng Kiếm Hư, Kiếm Hư căn bản không lấy ra hết tất cả sức lực, nếu như đối phương không kéo dài thời gian mà ra tay hết sức lực để đối phó hắn, sợ rằng hắn không sống tới bây giờ. Về phần loại cường giả giống như nữ tử mù cùng Đế Nữ, vậy càng không cần phải nói, đừng nói có thêm kiếm linh, cho dù là thêm Cùng Kỳ sợ rằng cũng không có tác dụng, tuy nhiên liều mạng thì chắc hẳn vẫn có thể, dù sao thực lực của hắn bây giờ đã tiến bộ rất nhiều, hơn nữa thực lực của Cùng Kỳ cũng khôi phục lại một chút!
Nói tóm lại, đối với rất nhiều người, thực lực của hắn đã rất mạnh, nhưng đối với vài người, hắn vẫn rất yếu.
Phải xem hắn so sánh mình với người nào!
Hắn tất nhiên sẽ không so sánh mình với người yếu, chỉ có so sánh mình với người mạnh hơn bản thân mình, mới biết mình chưa đủ, mới không tự mãn!
Dương Diệp nhìn những mảnh vảy trên người mình, tâm niệm thoáng động, rất nhanh, những mảnh vảy đã dần dần biến mất, sau khi mảnh vảy biến mất, một trường bào màu xanh khoác ở trên người hắn, hắn cũng không có thói quen cởi trần.
Dương Diệp nhìn về phía kiếm linh, nói:
- Chúng ta trở về đi!
Kiếm linh khẽ gật đầu. Đúng lúc này, Dương Diệp cùng kiếm linh đồng thời nhíu mày, sau đó nhìn về phía xa. Cách đó không xa có một nam tử mặc trường bào màu xanh đang bắn nhanh về phía bọn họ với tốc độ rất nhanh, khoảng cách vạn trượng mà đối phương đã lao tới trong chớp mắt.
Sau lưng người này còn có mấy khí tức cường đại.
Dương Diệp liếc mắt nhìn đối phương, sau đó lui qua một bên, tránh đường cho đối phương, hắn cũng không muốn gây phiền toái.
Vào lúc nam tử áo bào xanh sắp lướt qua Dương Diệp cùng kiếm linh, nam tử áo bào xanh bỗng nhiên dừng lại, sau đó nói:
- Vật tới tay, ngươi yểm hộ, ta rút lui trước!
Dường như là cố ý, hắn nói rất lớn, ít nhất người trong phạm vi vạn trượng đều nghe được rõ ràng.
Khi nói xong câu đó, tốc độ của nam tử áo bào xanh không giảm, bắn nhanh về phía xa.
Nghe thấy nam tử áo bào xanh nói vậy, sắc mặt Dương Diệp lập tức trầm xuống. Chẳng lẽ cho rằng mình dễ bắt nạt sao?
Im lặng trong chớp mắt, cánh Thuấn Không bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau của Dương Diệp. Trong phút chốc, Dương Diệp trực tiếp xuất hiện ở trước mặt nam tử áo bào xanh này, nam tử áo bào xanh này vô cùng kinh ngạc. Không ngờ tốc độ của một Đế giả lại nhanh như vậy? Lúc này, Dương Diệp đột nhiên đưa tay ra, nói: - Đồ đâu? Nam tử áo bào xanh: