Chương 2625: Nhận của ngươi mười chiêu? (1)
Chương 2625: Nhận của ngươi mười chiêu? (1)Chương 2625: Nhận của ngươi mười chiêu? (1)
Ngoại trừ Dạ Lưu Vân ra, trong mắt tất cả mọi người đầy vẻ khiếp sợ.
Một kiếm chém Hư Giải
Đế giả chém Hư Giải
Hơn nữa còn chém dễ dàng như vậy!
Giờ phút này, trong lòng Dạ Thính Vũ rất chấn động, bởi vì nàng biết mình đã đánh giá thấp thực lực của Dương Diệp quá nhiều. Trong lòng nàng còn có ột chút sợ hãi. Bởi vì vì nàng thương hội đã chết
một cường giả cảnh giới Hư Giả, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là cho dù Dương Diệp bị giết, tiền đồ sau này của nàng kết thúc.
Vì chuyện riêng mà gây hại cho công, đây là điều tối chị của thương hội!
Nghĩ sai thì hỏng hết, tiền đồ bị hủy hết!
- Không biết các hạ là vị nào trên Long bảng?
Lúc này, Tâm lão bên cạnh Dạ Thính Vũ trâm giọng hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Thính Vũ lập tức thay đổi. Long bảng!
Long bảng là một bảnhg xếp hạng, những thiên tài trên bảng xếp hạng này đặc biệt khủng khiếp. Bảng này không phải là bảng của một thế giới, mà là bảng của vũ trụ này. Thế giới dnày có trên trăm tinh vực, mấy nghìn thế giới, chỉ cần ngươi có thực lực, không quan tâm ngươi là người của thế giới nào đều có thể lên bảng này!
Ccó thể nói, đây là bảng đánh giá có chất lượng cao ngoại trừ thế giới lớn. Bởi vì người ở phía trên bảng đó đều là thiên tài yêu nghiệt nhất, cao cấp nhất của các tinh vực!
Dạ Thính Vũ run rẩy, nếu như Dương Diệp thật sự là thiên tài trên Long bảng, cho dù là xếp hạng sát sau cùng, nàng cũng kết thúc.
Thương nhân trục lợi, thương hội Thiên Vân tuyệt đối sẽ không vì nàng mà đắc tội một thiên tài trên Long bảng. Cho nên, nếu như Dương Diệp thật sự là thiên tài trên Long bảng, thương hội Thiên Vân nhất định sẽ hi sinh nàng, lấy điều này tới hóa giải chút mâu thuẫn nhỏ giữa thương hội Thiên Vân cùng Dương Diệp.
- Long bảng?
Dương Diệp dừng bước, nhíu mày nói:
- Đây là bảng gì?
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Dạ Thính Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó châm chọc nói:
- Đại lục Minh Ngục căn cỗi, sao có thể xuất hiện người trên Long bảng chứ...
- Câm miệng!
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên trong không trung.
Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, chỉ thấy phía xa có một nữ tử cùng một nam tử đang chậm rãi đi vê phía này. Khi thấy nữ tử này, Dương Diệp hơi ngẩn người ra. Bởi vì nữ tử này cũng không phải mặc đồ nữ tử, mà mặc trang phục của nam. Nữ tử mặc một trường bào màu tím với hình thêu phượng hoàng lửa, phần thắt lưng được thắt bởi chín dải lụa màu mận chín, điều này làm cho dáng người của nữ tử thoạt nhìn cực kỳ uyển chuyển.
Nữ tử có một gương mặt tuyệt đẹp, khéo léo tinh xảo mũi, chân mày to giống như lưỡi kiếm sắc bén, lộ ra một tia anh khí, môi rất mỏng, nhưng hoàn toàn không có cảm giác cay nghiệt. Khóe miệng khẽ mỉm cười, chỉ có điều khi ngươi cẩn thận nhìn lại dường như không có gì.
Mái tóc của nữ tử này được buộc bởi một sợi dây màu tím và thả phía sau, mái tóc không dài, cũng không ngắn, vừa vặn tới thắt lưng.
Nam tử bên cạnh nữ tử này mặc một trường bào màu trắng, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén, trên thân lộ ra một sự nguy hiểm.
Nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt Dạ Thính Vũ lúc này chợt biến đổi, nàng vội vàng đi tới trước mặt nữ tử kia và cung kính thi lễ, nói:
- Thính Vũ ra mắt nhị tiểu thư.
Nữ tử lại không để ý tới Dạ Thính Vũ, trực tiếp đi vê phía Dương Diệp.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt Dạ Thính Vũ lập tức khó COI.
Nữ tử đi tới trước mặt Dương Diệp, nói:
- Xin lỗi.
Dương Diệp có chút sững sờ. Hắn vốn tưởng rằng nữ nhân này tới tìm hắn gây phiên phức, dù sao loại chuyện đánh nhỏ thì lớn tới, hắn đã đặc biệt quen thuộc. Nhưng hắn không ngờ được nữ nhân này tự nhiên lại xin lỗi.
Hành động này không bình thường!
Lúc này, nữ tử lại nói:
- Trước khi tới đây, ta đã điều tra rõ ràng. Món vật phẩm của bằng hữu tinh vực Thiên Hà này đúng là do thương hội Thiên Vân chúng ta bán đấu giá ra, nhưng món vật phẩm này đã đến trong tay của mấy vị bằng hữu tinh vực Thiên Hà, cho nên cuối cùng mất đi cũng không liên quan đến thương hội Thiên Vân chúng ta. Về phần quản sự của chúng ta tới gây phiên phức cho các hạ, ra mặt thay cho bằng hữu tinh vực Thiên Hà là hành vi cá nhân của nàng, không liên quan đến thương hội Thiên Vân tal
Sau khi nói xong, nữ tử xoay người nhìn vê phía Dạ Thính Vũ, nói:
- Dạ Thính Vũ, ngươi vì chuyện riêng mà gây hại cho chuyện công, không chỉ làm ảnh hưởng tới hình tượng của thương hội Thiên Vân ta, còn làm cho thương hội Thiên Vân ta mất một cường giả. Tội này không thể tha, nhưng niệm tình ngươi đã từng có công, tội chết có thể tránh khỏi, nhưng tội sống có thoát. Tâm lão, phế bỏ tu vi của nàng!
Nghe thấy nữ tử nói vậy, vẻ mặt Dạ Thính Vũ lập tức trắng bệch.
Phù phùi
Dạ Thính Vũ bỗng chốc quỳ gối ở trước mặt nữ tử, sau đó không ngừng dập đầu:
- Nhị tiểu thư, mấy năm nay Thính Vũ chưa bao giờ phạm phải sai lâm, hôm nay phạm sai lâm một lần, thực sự không nên nhận phạt nặng như vậy, vẫn mong nhị tiểu thư khai ân.
Nói xong, nàng không ngừng dập đầu.
Cho dù không giết Dạ Thính Vũ, nhưng phế bỏ tu vi thì thật ra không khác gì giết nàng. Ở thế giới người mạnh là vua này, không có thực lực, vận mệnh của nàng thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Trong mắt Tầm lão có chút không đành lòng, đang muốn mở miệng cầu xin, mà lúc này, nữ tử kia bỗng nhiên nói:
- Tâm lão, ta biết suy nghĩ của ngươi. Nhưng, ngươi phải hiểu được, thương hội của chúng ta rất lớn, quản sự cũng rất nhiều. Nếu như hôm nay không giết một người răn trăm người, nếu như sau này người người đều học nàng lợi dụng thương hội để lấy việc công mưu việc tư, vê lâu dài, thương hội ta nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tâm lão khẽ thở dài, sau đó nói:
- Nhị tiểu thư, ta hiểu rõ ý của ngài. Chẳng qua ngài cũng hiểu rõ, thương hội cho những quản sự này một quyền lực, chính là những lão già chúng ta có thể giúp bọn họ một lần, chuyện này...
Nữ tử khoát tay áo, ngắt lời Tâm lão nói:
- Nếu như chỉ như vậy, tất nhiên không nên nhận trừng phạt như thế, nhưng...
Nói đến đây, nàng nhìn về phía Dạ Thính Vũ, nói:
- Dạ Thính Vũ, ngươi thật sự chỉ có chút tội như vậy sao?
Nghe vậy, Dạ Thính Vũ run lên, rất lâu sau nàng mới nói: - Nhị tiểu thư đều biết.
Nữ tử lắc đầu, nói:
- Tham lam là nguồn gốc của tội lỗi!
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn về phía Tầm lão:
- Chẳng lẽ muốn ta tự mình ra tay sao?
Tầm lão than khẽ, sau đó đi tới trước mặt Dạ Thính Vũ và muốn ra tay, đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến:
- Khoan đất
Mọi người nghe tiếng thì nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp cùng một lão già đi về phía bên này. Vẻ mặt của nữ tử xinh đẹp cùng nhị tiểu thư có sáu bảy phần tương tự, tuy nhiên khí chất lại hoàn toàn không giống nhau. Nữ tử xinh đẹp dáng người đầy đặn, trên mặt tươi cười thản nhiên, có chút quyến rũ.
- Ra mắt đại tiểu thư!
Đám người Tầm lão liên vội vàng hành lễ.
Nữ tử xinh đẹp đi tới trước mặt nhị tiểu thư, cười nói:
- Nhị muội, vì một người ngoài mà hủy đi thuộc hạ của mình, nếu chuyện này truyền đi, các quản sự phía dưới sẽ lạnh tâm mất!
- Vậy theo ý của đại tỷ nên xử lý như thế nào?
Nhị tiểu thư khẽ nói. Nữ tử xinh đẹp mỉm cười, nói:
- Ta biết chuyện nha đầu Thính Vũ kia phạm sai lầm là có chút tham lam. Tuy nhiên những năm gân đây, nàng không có công lao cũng có khổ lao. Nếu phế bỏ tu vi thì trừng phạt này quá nặng. Như vậy đi, bỏ chức vụ của nàng là được. Nếu không, một tiểu nha đầu không có thực lực, ngươi còn không bằng trực tiếp giết nàng, cho nàng bớt chịu tội thì thỏa đáng hơn!