Chương 2629: Ta không muốn thua, cũng thua không nổi! (1)
Chương 2629: Ta không muốn thua, cũng thua không nổi! (1)Chương 2629: Ta không muốn thua, cũng thua không nổi! (1)
- Dương công tử cần gì hùng hổ dọa người! Lúc này, Đại tiểu thư kia đi tới trước mặt Dương Diệp, cười dịu dàng.
- Thiên Vân Thương Hội ta không có ác ý với Dương công tử, trước kia hết thảy, đều là hiểu lâm.
Nói xong, nàng cong ngón búng ra, một kim thẻ xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp nói:
- Đây là thẻ khách quý của Thiên Vân Thương Hội ta, về sau Dương công tử đến Thiên Vân Thương Hội ta mua bán vật phẩm, đều có ưu đãi.
Dương Diệp không nói gì, một bên Dạ Lưu Vân nhận lấy kim thẻ nói:
- Đa tạ đại tiểu thư ban tặng, xin hỏi đại tiểu thư xưng hô như thế nào?
- Nam Cung Cầm!
Mỹ phụ cười nói:
- Lưu Vân muội tử, về sau có gì cần mà nói, có thể tới tìm ta, Tinh Không Chi Thành này, ta ở lâu, quen thuộc hơn ngươi một ít.
- Vậy cảm ơn! Dạ Lưu Vân cười nói.
Nam Cung Cầm cười cười nói:
- Không quấy rầy hai vị rồi.
Dạ Lưu Vân nhẹ gật đầu, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Dương Diệp, Dương Diệp không nói gì, mang theo Dạ Lưu Vân đi vào Tiên Vân Lâu.
Sau khi Dương Diệp cùng Dạ Lưu Vân tiến vào Tiên Vân Lâu, Nam Cung Cầm quay đầu nhìn về phía Nhị tiểu thư, cười nói:
- Tiểu muội, không nên xem thường bất cứ người nào, còn nữa, chúng ta là người làm ăn, nên nhìn người càng trọng yếu. Ngươi ah, ở trước mặt kéo tâm phúc của người ta, như vậy là không tôn trọng người, cái này không được.
Nhị tiểu thư mặt như sương lạnh, không nói gì.
Nam Cung Cầm cười nói:
- Ngươi có phải suy nghĩ có nên triệu tập cường giả đến đây trút giận hay không?
- Ngươi không phải hi vọng ta làm như vậy sao?
Nhị tiểu thư lạnh lùng nói.
- Ta đương nhiên hi vọng ngươi làm như vậy!
Nam Cung Cầm cười nói: - Nếu ngươi làm như vậy, vê sau ngươi liền không có cơ hội đấu với ta nữa. Một người, thật sự quá nhàm chán rồi. Cho nên, ta nhắc nhở ngươi thoáng một phát. Minh Ngục đại lục, đã từng là một thế giới bị phong ấn, cấm chế phong ấn Minh Ngục đại lục, ngay cả Bán Thần cũng không thể bài trừ. Mà bây giờ, phong ấn chỗ đó không còn, mà Dương Diệp này, là từ nơi ấy đi ra.
Nói xong, Nam Cung Cầm cười cười, xoay người rời đi.
Tại chỗ, bàn tay như ngọc trắng của Nhị tiểu thư chậm rãi nắm lại.
Bất kể là nàng hay quản sự Diệp Thu Vũ đều không để ý đến một điểm, cái kia chính là Minh Ngục đại lục có cấm chế, cấm chế này, Bán Thần cũng không thể phá vỡ, nhưng Dương Diệp đi ra.
Cái này ý vị như thế nào?
Ý nghĩa cấm chế kia vô cùng có khả năng là Dương Diệp phá vỡ, nếu thật như vậy, thực lực của Dương Diệp không khỏi quá kinh khủng đi.
Trâm mặc hồi lâu, Nhị tiểu thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiên Vân Lâu, sau đó xoay người rời đi.
- Trước kia vì cái gì đột nhiên nổi giận?
Trong phòng, Dạ Lưu Vân hỏi.
Dương Diệp trầm mặc nửa ngày, sau đó nói: - Lưu Vân, ta phát hiện một điểm, trên đời này, rất nhiều người đều là tiện nhân. Chúng ta dùng lễ đối đãi, tôn kính bọn hắn, bọn hắn lại cho răng là chúng ta sợ bọn họ, sau đó bọn hắn càng một tấc lại muốn tiến một thước. Trái lại, nếu như ngươi cường ngạnh, hắn ngược lại sẽ tôn kính ngươi.
- Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đây là thiên tính!
Dạ Lưu Vân nói.
Dương Diệp nhẹ gật đầu nói:
- Cho nên thế giới này, vẫn là nắm đấm dễ dùng nhất. Nếu ngươi không có thực lực, coi như ngươi đi quỳ thè lưỡi ra liếm, hắn cũng sẽ không tôn kính ngươi. Nhưng nếu ngươi có thực lực, hắn trái lại sẽ quỳ liếm ngươi.
Nói đến đây, Dương Diệp cười cười nói:
- Lưu Vân, ngươi biết không? Ta một đường đi tới, cảm ngộ sâu nhất là cái gì không?
- Là cái gì?
Dạ Lưu Vân hỏi.
- Thực lực!
Dương Diệp cười nói:
- Nam nhân, không thể không có thực lực. Một nam nhân nếu không có thực lực, sẽ không có tôn nghiêm. Không nói đến ai khác, khả năng ngay cả người thân nhất cũng sẽ xem thường ngươi. Đương nhiên, ý nghĩ này của ta có chút cực đoan, nhưng sự thật xác thực như thế.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Dạ Lưu Vân, lại nói:
- Nếu như hiện tại tu vi ta mất hết, triệt để trở thành một phàm nhân, ngươi còn có thể trước sau như một trợ giúp ta sao?
Không chờ Dạ Lưu Vân trả lời, Dương Diệp lại nói:
- Nếu như ta không có thực lực, rất nhiều người ta quan tâm, đều sẽ cách ta mà đi. Cho nên, những năm gần đây, ta không ngừng bức bách mình trở nên mạnh mẽ, cho dù khổ, cũng phải cắn răng kiên trì. Bởi vì ta không muốn thua, cũng thua không nổi!
- Trước kia ngươi trải qua cái gì?
Dạ Lưu Vân nói khẽ.
Dương Diệp cười nói:
- Một người bạn nói với ta, ngàn vạn lân đừng ở trước mặt nữ tử kể khổ, bởi vì như vậy là đang cầu người khác đồng tình, cũng có vẻ sĩ diện cãi láo. Cho nên, cái đề tài này chấm dứt ở đây. Ngươi đi tìm hiểu thoáng một phát, Truyền Tống Trận kia đại khái lúc nào sẽ tốt, ta đã không thể chờ đợi được muốn đi về rồi.
Dạ Lưu Vân nhẹ gật đầu, sau đó xoay người rời đi, đột nhiên nàng ngừng lại, sau đó nói:
- Ta có một ý nghĩ.
- Cái gì?
Dương Diệp hỏi.
Dạ Lưu Vân nói:
- Tinh Không Chi Thành này là chỗ giao hội của tất cả thế giới, vô cùng phồn hoa, nhưng chúng ta đối với nơi này cơ hồ là không biết gì cả. Cho nên ta muốn ở lại chỗ này phát triển.
- Ngươi muốn ở lại chỗ này?
Dương Diệp hỏi.