Chương 2643: Đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử! (1)
Chương 2643: Đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử! (1)Chương 2643: Đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử! (1)
Nhân sinh tuyệt vời nhất sự là cái gì?
Đương nhiên là cùng người ưa thích làm sự tình ưa thích.
Mấy năm qua, Dương Diệp một mực bôn ba, cùng đám người Hiểu Vũ Tịch chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bởi vậy, lúc này Dương Diệp có chút tham hoan. Cái chyện này, làm hơi có chút lâu.
Mặt trời lên cao.
Trên giường, Dương Diệp chậm rãi mở mắt, nói khẽ:
- Chính mình lại ngủ thiếp đi!
Ngủ!
Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng đối với Dương Diệp mà nói, lại Có chút lạ lẫm. Bởi vì không biết khi nào thì bắt đầu, ngoại trừ hôn mê, hắn không có cảm giác ngủ qua.
Không dám ngủ, cũng không có thời gian ngủi
Với hắn mà nói, dù là từng phút từng giây cũng cực kỳ trọng yếu.
Có người có thể sẽ nói hắn có chút bi ai, sống đến thậm chí đi ngủ cũng không có thời gian, đây không phải bi ai sao? Nhưng Dương Diệp hắn lại không cho là như vậy, hắn cảm thấy, nam nhân đừng nên ở thời điểm phấn đấu lựa chọn an nhàn. Hắn xác thực có thể không liều như vậy, sau đó qua thời gian an ổn bình tĩnh. Có người nói bình thường cũng có thể sống hạnh phúc, nhưng thật sự là như thế sao?
Người bình thường, thời gian bình thường, nhiêu khi mà nói, xác thực là hạnh phúc, bởi vì người bình thường không có truy cầu gì, dĩ nhiên là không có phiền não. Nhưng càng nhiều thời điểm lại là bất đắc dĩ, bởi vì sau khi ngươi có truy cầu, ngươi sẽ phát hiện, ngươi căn bản không có tư cách chiếm được thứ ngươi muốn truy câu.
Nếu như Dương Diệp hắn là người bình thường, Tô Thanh Thi sẽ vừa ý hắn sao? Hiểu Vũ Tịch sẽ vừa ý hắn sao? Dạ Lưu Vân cùng Độc Cô Kiếm... sẽ đi theo hắn sao? Lui một vạn bước mà nói, dù đám người Tô Thanh Thi cùng Hiểu Vũ Tịch vừa ý hắn, nhưng hắn có tư cách có được sao? Hắn có năng lực thủ hộ sao?
Không nên chỉ nói nữ nhân thực dụng, các nàng truy cầu người ưu tú, đây không phải là sự tình bình thường sao. Nếu như các nàng không theo đuổi người ưu tú, trái lại theo đuổi những người không có năng lực gì, cái kia ngược lại không bình thường rồi. Giống như một nam nhân, một nữ nhân xinh đẹp và một nữ nhân rất xấu ở trước mặt ngươi, ngươi chọn cái nào?
Nhiều khi, nam nhân so với nữ nhân càng thực dụng. Hiện tại Dương Diệp hắn xác thực sống hơi mệt chút, nhưng hắn có được cũng là rất nhiều người không thể có.
Có trả giá, thì có thu hoạch, muốn có thu hoạch, thì phải trả giá.
Còn trẻ tao ngộ, để tính cách của hắn hơi cực đoan, không tín nhiệm người, nhưng hắn không ngốc, trái lại, sinh hoạt ở tâng dưới chót để cho hắn so với một ít người hiểu được càng nhiều...
Sống mệt mỗi luôn tốt hơn sống không có tôn nghiêm. Mệt mõi và không có tôn nghiêm, hắn lựa chọn mệt mỗi.
- Ấn...
Lúc này, trong ngực bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lẩm bẩm.
Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn lại, hai tay Hiểu Vũ Tịch ôm eo hắn, đầu nhẹ nhàng cọ lấy bộ ngực của hắn.
Dương Diệp mỉm cười, tay khẽ vuốt lưng ngọc của Hiểu Vũ Tịch, hắn không có đánh thức nàng, bởi vì hắn biết rõ, không chỉ hắn, chỉ sợ Hiểu Vũ Tịch cũng thật lâu thật lâu không có cảm giác ngủ ngon như vậy.
Qua hồi lâu, Hiểu Vũ Tịch bỗng nhiên mở mắt, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, lúc này Dương Diệp đang nhìn chăm chú lên nàng. Thấy Hiểu Vũ Tịch tỉnh, Dương Diệp cười nói:
- Dậy rồi? Hiểu Vũ Tịch khẽ gật đầu.
Dương Diệp hồn môi nàng một cái, cười nói:
- Vậy thì rời giường a.
Hiểu Vũ Tịch nhìn Dương Diệp nửa ngày, sau đó nói:
- Lại ngủ một chút!
Nói xong, nàng bỗng nhiên ôm cổ Dương Diệp, sau đó hôn lên.
Dương Diệp:
Mặt trời lên cao.
Đến trưa, hai người mới rời phòng.
Trong đại điện.
Ở vị trí đầu não ngồi chính là Tiêu Biệt Ly cùng Tiêu Linh, bên phải Tiêu Biệt Ly là Dương Diệp cùng Hiểu Vũ Tịch, ở trong đại điện, là đệ tử cùng một ít trưởng lão của Bạch Lộc Thư Viện.
Ánh mắt đệ tử Bạch Lộc Thư Viện đều rơi vào trên người Dương Diệp, trong mắt mang theo một tia cuồng nhiệt. Trước kia Tà Phái cùng tứ đại thế gia xâm phạm, mặc dù bọn hắn không có tham chiến, nhưng Dương Diệp đồ sát đám người Tà Phái, bọn hắn là tận mắt nhìn thấy. Những người để cho bọn hắn cần nhìn lên kia, ở trước mặt Dương Diệp ngay cả sức hoàn thủ cũng không có! Không có ghen ghét, chỉ có sùng bái.
Tình hình chung, rất nhiều người đều ghen ghét người giỏi hơn mình, nhưng khi đối phương vượt qua quá nhiều, hắn không sẽ ghen ty nữa.
Ghen ghét, cũng là phải xem người!
Trên điện, ánh mắt của Tiêu Biệt Ly cũng rơi vào trên người Dương Diệp, nhìn Dương Diệp, trong mắt Tiêu Biệt Ly có một tia vui mừng.
Thực lực của Dương Diệp mạnh hơn trước kia rất nhiều, cũng may, Dương Diệp không có bởi vì thực lực tăng cao mà thay đổi. Ví dụ như Dương Diệp đối với hắn cùng Tiêu Linh vẫn tôn kính trước sau như một, tựu như vãn bối đối đãi trưởng bối.
Cái này ở trước kia, tự nhiên là chuyện rất bình thường, nhưng hiện tại, thực lực của Dương Diệp đã đạt đến trình độ để bọn hắn cần nhìn lên, nhưng Dương Diệp vẫn coi hắn và Tiêu Linh là trưởng bối, hắn cảm giác được, Dương Diệp tôn kính hắn cùng Tiêu Linh, không có chút làm ra vẻ nào!
Dương Diệp vẫn là Dương Diệp lúc trước!
Thu hồi suy nghĩ, Tiêu Biệt Ly nói:
- Thanh Châu truyền tin trở về, hôm nay người Thanh Châu đã lên đường chạy đến. - Rất nhanh al
Dương Diệp nói.
Nguyên bản hắn cho rằng phải mất vài ngày, dù sao Thanh Châu có nhiều thế lực như vậy, nhiều người như vậy, muốn ở trong thời gian ngắn xử lý tốt, khẳng định không phải một chuyện dễ dàng. Bất quá hắn nghĩ nghĩ liền bình thường trở lại, năng lực của nha đầu Ngọc Vô Song kia, là không thua Dạ Lưu Vân.
- Đoán chừng một ngày sau bọn hắn có thể đến nơi đây!
Tiêu Biệt Ly nói:
- Người của chúng ta cũng chuẩn bị xong.
Dương Diệp nhẹ gật đầu nói:
- Chỉ cần người Thanh Châu vừa đến, chúng ta liền đi.
- Thế nhưng những Bán Thánh kia, thực lực của bọn hắn thấp kém, đi ra Linh giới, chỉ sợ khó có thể sinh tồn.
Tiêu Biệt Ly nói.
Dương Diệp nói:
- Không sao, bên ngoài Linh giới sẽ có người tiếp ứng các ngươi.
- Những người ngươi mang từ Minh Ngục đại lục đến?
Tiêu Biệt Ly hỏi.