Chương 2667: Ai động thủ trước, ai hẳn phải chết! (1)
Chương 2667: Ai động thủ trước, ai hẳn phải chết! (1)Chương 2667: Ai động thủ trước, ai hẳn phải chết! (1)
Âm mưul
Liên Tổ Yêu cùng Hoa Thiên Nguyên xuất thủ, chính là một âm mưu nhằm vào Kim Tu. Đầu Dương Diệp càng đáng giá, bọn hắn tự nhiên càng động tâm, nhưng đầu hai người lại thanh tỉnh.
Mười giấy thông hành, ai không muốn? Ai có thể cự tuyệt?
Nhưng có mệnh dùng mới được!
Kiếm của Dương Diệp, không người có thể ngăn, ai động thủ trước, người đó hắn phải chết. Nhưng chỉ cân Dương Diệp ra kiếm, vậy bọn họ liền không còn cố ky. Bởi vậy trước kia hai người nhìn nhau, đã đạt thành một ăn ý, cái kia chính là dụ Kim Tu xuất thủ.
Bọn hắn thành công rồi.
Kim Tu sợ đầu Dương Diệp bị đoạt, bởi vậy quyết đoán xuất thủ.
Kim Tu rất nhanh phóng về phía Dương Diệp, mà đám người Liên Tổ Yêu cùng Hoa Thiên Nguyên thì dùng tốc độ cực nhanh thối lui, không chỉ như thế, Liên Tế Yêu cùng đám người Hoa Thiên Nguyên còn vội vàng thi triển ra huyền khí bảo hộ, các huyền bảo loại hình phòng ngự cũng hiện ra.
Ba huynh đệ Mục Tam Nguyên rất khó hiểu, bởi vì bọn hắn chưa từng gặp qua một kiếm kia của Dương Diệp, bởi vậy ba người không có phòng bị, thậm chí ngay cả lui vê phía sau cũng không có, bọn hắn nhìn về phía Dương Diệp, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc.
Xa xa, nhìn thấy Kim Tu vọt tới, hai mắt Dương Diệp nhíu lại, phải tay nắm chặt chuôi kiếm, rất nhanh, Kim Tu đi tới trước mặt hắn mấy trượng.
Không chút do dự, Dương Diệp cầm kiếm mạnh mẽ chém.
Ông!
Theo một tiếng kiếm minh vang vọng, một đạo kiếm khí kích xạ ra. Kiếm khí ra, không gian phương viên gần mấy vạn dặm rạn nứt, ngay sau đó trực tiếp sụp đổ.
Giờ khắc này, trước mắt tất cả mọi người đều tối sâm lại, phảng phất như trời sập.
Rất nhanh, không gian khôi phục bình thường.
Lại để cho tất cả mọi người ngoài ý muốn là, Kim Tu vẫn còn. Lúc này Kim Tu đứng ở trước mặt Dương Diệp không đến hai trượng, tay của hắn vừa nâng lên, trên tay lóe ra kim mang chói mắt, hiển nhiên hắn là muốn xuất thủ, nhưng lại dừng lại. Mọi người phát hiện, lúc này sắc mặt Kim Tu trắng bệch, trong mắt tràn đây kiêng kị, không, phải nói là tràn đầy hoảng sợ, trên mặt không ngừng chảy mồ hôi. Nếu như nhìn cẩn thận một chút, sẽ phát hiện lúc này thân thể Kim Tu đang run rẩy.
Kim Tu chặn một kiếm kia của Dương Diệp?
Ý nghĩ này xuất hiện ở trong đầu đám người Liên Tố Yêu, bởi vì Kim Tu xác thực còn sống, hơn nữa một chút việc cũng không có.
Yên lặng một cái chớp mắt, đột nhiên, trong tràng vang lên một âm thanh kinh hãi:
- Hoa Thiên Nguyên không thấy rồi!
Nghe vậy, đám người Liên Tố Yêu mạnh mẽ quay đầu nhìn về chỗ Hoa Thiên Nguyên đứng, lúc này, chỗ đó đã rỗng tuếch. Giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Liên Tố Yêu trắng bệch, không chỉ nàng, bọn người Tô Đao Minh cũng như thế. Về phần ba huynh đệ Mục Tam Nguyên, ba người rất thảm, bởi vì lúc trước ba người không có phòng bị, bởi vậy bị kiếm khí dư uy của Dương Diệp chấn đến mấy ngàn trượng.
Tuy ba người bị thương không phải rất nặng, nhưng lại không nhẹ, ở dưới dư uy, ba người bị chấn thất khiếu chảy máu!
Lúc này ba người nhìn về phía Dương Diệp, trong mắt tràn đây kiêng kị.
Kim Tu còn sống, Hoa Thiên Nguyên lại không có. Vì cái gì? Bởi vì vừa rồi một kiếm kia của Dương Diệp căn bản không phải bổ về phía Kim Tu, mà là Hoa Thiên Nguyên!
Đối diện Dương Diệp, thân thể Kim Tu run nhè nhẹ, không ai có thể cảm nhận được hắn vừa rồi cảm giác. Thời điểm Dương Diệp rút kiếm là hắn biết, mình khinh địch rồi. Nhưng lúc kia, hắn đã không có đường lui, hắn chỉ có thể liều chết đánh cược một lần. Mà khi kiếm khí của Dương Diệp đi ra, trong đầu hắn chỉ còn lại có một ý niệm.
Cái kia chính là: đã xong!
Một kiếm kia căn bản không phải hắn có thể tiếp được, không phải hắn tự coi nhẹ mình, mà sự thật là như thế. Thời điểm hắn đã cảm giác mình sẽ chết, kiếm khí kia lại không có bổ về phía hắn, mà kích bắn ra sau, sau đó, không có sau đó rồi.
Gặp thoáng qua tử thần!
Chính thức gặp thoáng qua, bởi vì nếu một kiếm kia bổ về phía hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đúng lúc này, Dương Diệp lại đâm kiếm vào Cổ Sao, nhìn thấy một màn này, tóc gáy toàn thân Kim Tu dựng lên, thân hình lóe lên, xuất hiện ở bên ngoài mấy ngàn trượng.
Đám người Liên Tố Yêu cũng lập tức xuất hiện ở bên ngoài mấy ngàn trượng, thần sắc đều là đề phòng.
Dương Diệp ngẩn người, sau đó nói: - Các ngươi làm cái gì vậy? Đừng sợ, ta đã không thể rút kiếm rồi. Vừa rồi một kiếm kia, ta đã tiêu hết sạch huyền khí. Thật sự, ta không lừa các ngươi.
Đừng sợ?
Ai không sợi Một kiếm kia uy lực tất cả mọi người là tận mắt nhìn thấy, có thể nói, đừng nói bọn hắn, chỉ sợ coi như cường giả Thần Giả cảnh đến cũng không nhất định dám tiếp. Về phần huyền khí Dương Diệp không còn, hắn không nói còn may, hiện tại hắn vừa nói như vậy, mọi người ngược lại cảm thấy hắn khả năng còn có thể rút một kiếm.
Tóm lại, mặc kệ hắn có thể rút kiếm hay không, tất cả mọi người không dám đi tới rồi. Bởi vì vạn nhất nếu hắn còn có thể rút một kiếm, đây không phải đi chịu chết sao?
Ánh mắt Dương Diệp rơi vào trên người Kim Tu nói:
- Thấy được chưa? Mới vừa rồi bọn hắn là muốn cho ngươi làm người chết thế.
Nghe vậy, sắc mặt Kim Tu trâm xuống, hắn quay đầu nhìn thoáng qua đám người Liên Tố Yêu, ánh mắt lạnh như băng, sát ý thoáng hiện. Kỳ thật Dương Diệp không nói, hắn cũng đã minh bạch. Trước kia đám người Liên Tố Yêu xuất thủ trước, mục đích là vì dụ dỗ hắn xuất thủ, lại để cho hắn để ngăn một kiếm này của Dương Diệp. Đơn giản mà nói là những người này muốn hắn làm kẻ chết thay!